head

Monday, September 12, 2005

CÁC CÂU HỎI VÀ TRẢ LỜI Phan 6

CÁC CÂU HỎI VÀ TRẢ LỜI

Vấn: Thưa CHA, con vật cũng giống như con người, tai nạn sống chết đều có số, tới ngày giờ phải bị giết theo nghiệp quả. Vậy tại sao mình giết nó lại có nợ sát sinh với nó để nó theo báo mình?

Đáp: Nó theo báo con, đòi nợ con, VÌ TRÌNH ĐỘ HIỂU CỦA NÓ CHƯA TIẾN HÓA ĐẾN CHỖ BIẾT THA THỨ CHO NHỮNG AI LÀM NÓ ĐAU KHỔ! ĐẤY LÀ THÚ TÍNH!
Con người cũng vậy, khi nó tỏ ra căm hận và sinh ý muốn trả đũa báo oán lại kẻ gây điều đau khổ cho nó, ấy là nó thể hiện thú tính đó!

Cho nên, khi con sát hại con thú mà chưa đủ trình độ để giúp nó sáng thêm, hiểu biết để chịu tu, không oán hận nữa, thì tự nhiên, với bản tính còn phát triển ở trình độ thú, nó oán hận và theo đòi nợ con đó thôi!

Vấn: Thưa CHA, nếu tất cả đều do nghiệp quả, phần số chỉ định, thì việc con phải sống bằng nghề chài lưới, chăn nuôi, cũng là theo phần số. Vậy con nuôi bò heo gà vịt v.v. . . hoặc chài bao nhiêu cá tôm để loài người sát hại ăn uống, việc ấy có tội không, khi đây là tại số phần của con phải sống bằng nghề nầy?

Đáp: Những tay đồ tể hay những con nào sinh sống bằng nghề sát sinh hại vật, gây nợ máu với loài thú đều là vướng vào nghiệp không lành cả. Giá các con thấy được những tư tưởng oán hận của các con vật và cảnh hồn nó đeo theo con đòi nợ ra sao, chắc các con phải dứt khoát buông dao đồ tể, vì không còn tâm dạ nào muốn giết hại chúng nữa.
Nhưng đấy là cảnh tượng thuộc khoa học Vô Vi mà mắt thường không thể chứng nghiệm được, thế nên loài người cứ vì lợi mình, vì miếng ngon cho khẩu vị mà thẳng tay tàn sát chúng không chút xót xa.

Nhưng rồi, nếu cho rằng với mắt thường con người không thấy được phần điển con thú oán hận theo đòi nợ, thì bằng mắt thường, con người cũng phải chứng kiến cảnh tượng máu đổ ghê gớm, cảnh rên siết oằn oại dẫy dụa hãi hùng của loài vật, để rồi tự vấn lương tâm xem mình có quyền dùng uy lực của kẻ mạnh hơn, biết hơn, thông minh hơn, mà thẳng tay đàn áp sát hại, và sống bằng máu, bằng cái chết của một sinh vật yếu đuối ngu muội hơn, nên không đủ sức tự vệ? Cảm giác đau đớn oằn oại của thể xác mà loài vật chịu đựng khi bị cắt cổ lột da đâu khác gì loài người khi bị cảnh tương tự? Chúng cũng biết kinh sợ và đem hết khả năng để tự vệ hầu thoát được cái chết đang đe dọa.
TÂM TRẠNG ẤY, BẢN NĂNG PHẤN ĐẤU ẤY ĐÂU KHÁC GÌ CON NGƯỜI?

Đã vậy còn ngụy biện rằng : “Người ta giết sẵn đem bán, tôi mua về tôi ăn, tôi ăn miếng thịt của con vật đã chết sẵn rồi, tôi đâu có chính tay hạ sát nó”. Nhưng thử hỏi, không có người ăn làm sao có người giết, không có cầu làm sao có cung! Vì vậy, cả người giết lẫn người ăn đều phải chia nhau món nợ máu với mấy con thú bị sát hại.

Cho nên, KHI CON NGƯỜI ĐÃ CÓ TRÌNH ĐỘ PHÁT TRIỂN NHÂN TÍNH THẬT SỰ THÌ KHÔNG CÒN MUỐN GIẾT HẠI LOÀI VẬT NỮA.

Vì vậy đã không biết thì thôi, biết rồi thì các con phải mau mau phát tâm bỏ nghiệp dữ để tiến sang nghiệp lành hơn. Tìm những cách sống không vay nghiệp nặng, dẫu không đem lại cho con nhiều lợi nhuận vật chất, nhưng về phương diện tinh thần con sẽ tránh bớt nợ oan khiên. CHA thí dụ một trường hợp điển hình, đấy là trường hợp của một đứa trong phái Vô Vi mà chắc các con ở đây có biết.

Trước đây nó có trại chăn nuôi, sau một thời gian hành pháp Vô Vi nầy, ngồi công phu thấy mấy con thú bu nó phá. Rồi nó đào ao nuôi cá để kiếm lợi, tối công phu thấy bầy cá bu nó rỉa. Nó hoảng sợ lương tâm nặng nề cắn rứt. Sau đó, có cơ hội diện kiến CHA, nó liền xin CHA ban ơn chuyển nó giải nghiệp sớm. Thấy nó thật tâm, CHA chuyển cho được như ý. Giờ đây, nó đã dẹp trại chăn nuôi.

Hôm trước, được vào đảnh lễ CHA, nó thưa rằng: “Con có tay chăn nuôi, con biết tính toán sao cho có lợi nhiều bằng nghề nầy. Nhưng sau một thời gian tu theo Pháp Vô Vi Huyền Bí Học, con bắt đầu đổi tánh, nhứt là khi công phu thấy cảnh mấy con thú nó phá, lương tâm con cắn rứt nặng nề, không còn muốn sống với nghề nầy nữa! Giờ đây, được CHA ban ơn cho con giải quyết đâu đó ổn thỏa, con thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn, dẫu giờ đây, con không còn kiếm được lợi nhiều như trước!”

Trường hợp trên là gương điển hình để con nào, nếu đã lỡ vì vô minh mà vướng nghiệp sát, sống bằng những nghề có nợ với loài thú, thì khi đã hiểu hãy dứt khoát phát tâm chuyển sang nghiệp lành hơn đi con! Rồi con phải lo chí quyết tu hành lập công bồi đức để mau tiến hóa, NGÀY NÀO CON TIẾN HÓA LÊN CAO, CỨU ĐỘ ĐƯỢC CHÚNG, LÀ CON MỚI HẾT NỢ VỚI CHÚNG. Con phải biết oan oan tương báo, có vay phải có trả. Càng vay nhiều thì càng phải trả nặng. Trước sau gì luật nhân quả cũng phải tác động để cho con học mà thôi!

Vấn: Thưa CHA, nhưng rồi các loài vật dưới nước cũng như trên cạn, nếu không bị loài người sát hại, không có nguồn tiêu thụ thì chắc chúng sẽ càng ngày càng sinh sôi nẩy nở choán hết chỗ sống của loài người trên địa cầu nầy, vậy phải làm sao?

Đáp: Nầy con, nếu có sinh phải có diệt. Ấy là qui luật của Đất Trời. Vả như các loài vật không bị con người sát hại, chắc chắn, chúng cũng phải bị diệt theo qui luật thiên nhiên mà thôi.

Thử bàn đến loài thủy tộc sống dưới nước. Nếu con người không bắt chúng, sát hại chúng, thì chúng cũng phải tự tiêu diệt bởi cảnh cá lớn nuốt cá bé, loài này là mồi của loài kia, chúng săn đuổi nhau và tàn hại lẫn nhau không ngớt, ấy là chưa kể những cảnh biến động dưới lòng biển cả, những chấn động bất ngờ dưới biển sâu đã mang lại cái chết cho vô số sinh vật trong lòng đại dương.
Rồi lại bàn đến những loài vật trên đất liền. Những thú vật sinh sống chốn rừng xanh, nếu loài người không săn bắt chúng, chúng cũng phải bị diệt theo qui luật.

Những cảnh đọ sức, cảnh mạnh hiếp yếu, cảnh con nầy ăn con kia, cảnh săn đuổi, giết hại lẫn nhau, rồi những tai nạn chốn rừng thẳm, những biến động bất ngờ, những trận bão rừng, những trận cháy rừng đã hủy diệt bao nhiêu thú vật chốn rừng xanh. Sự kiện ấy khiến nhiều nơi loài người đã lập ra những luật bảo vệ rừng, cấm việc săn bắn để giữ lại nhiều giống hiếm hoi đi dần tới chỗ tuyệt chủng.

Rồi bây giờ, CHA nói đến các loài gia súc thân cận với loài người, như bò, heo, gà, vịt, chó, mèo v.v. . . Nếu con người không dùng chúng làm vật thực và là nguồn lợi sống, thì chúng cũng phải chết đi vì tai nạn, vì bệnh hoạn vì già yếu mà thôi! Mỗi loài đều có số tuổi của nó, khi con chó sống quá mười năm, nó phải bắt đầu già yếu, chậm chạp đi lần vào cái chết không hơn vài năm sau đó. Nếu con nói rằng, giả như không sát hại chúng, dùng chúng làm thực phẩm thì chúng sẽ sinh sôi nẩy nở, không còn chỗ chứa.

Thế thì xem thử con chó con mèo bên Âu Mỹ, hầu như không ai giết nó để ăn thịt. Chúng được thương yêu săn sóc và xem như người bạn thiết trong gia đình.

Nhưng rồi có vì vậy loài nầy sinh sôi nẩy nở không còn chỗ chứa? Có khi, vì bệnh hoạn hay già yếu mà chết, con người còn thương tiếc muốn giữ được chúng sống, vậy mà vẫn phải mất chúng thôi! Các con nên rõ, các loài gia súc như: bò, heo, gà, vịt v.v. . . sở dĩ, còn đông như vậy trên địa cầu là vì chúng được xem như nguồn lợi lớn khiến con người thành lập những trại chăn nuôi qui mô để trưởng dưỡng chúng, để kích thích chúng sinh sản tối đa, dùng mọi mánh khóe tân tiến để giữ chúng mạnh khoẻ, săn sóc, bảo vệ chúng khỏi bệnh, khỏi chết để được nhiều lợi nhuận. Ấy vậy, mà vẫn có những tai nạn, những bịnh dịch súc vật khiến chúng chết đi hằng loạt không giữ nỗi khiến trại chủ phá sản.

Đây là nguyên nhân khiến chúng sinh sôi nẩy nở và có nhiều như vậy. PHẢI CÓ BÀN TAY CON NGƯỜI CHUYÊN CHỦ NUÔI NẤNG, CHỦNG GIỐNG KÍCH THÍCH CHÚNG NẨY NỞ THÊM TỐI ĐA BẰNG MỌI MÁNH KHOÉ TÂN TIẾN ĐỂ ĂN UỐNG THỦ LỢI, CHÚNG MỚI GÓP MẶT ĐÔNG NHƯ VẬY MÀ THÔI!
Con thấy hiện tại ở Việt Nam, giống cừu phải hiếm vì ít ai khai thác chăn nuôi và sử dụng đến nguồn lợi nầỵ Nói vậy, để con nhận định rằng, nếu con người không chuyên tâm nuôi thú vật để ăn uống thủ lợi, không còn sinh sống bằng cách sát hại hay bằng máu và nỗi đau đớn oằn oại của loài vật nữa, thì chắc chắn, các thú vật sẽ không sinh sôi nẩy nở đến độ choán đất sống như con tưởng.

Vấn: Thưa CHA, trên thực tế phải thấy rằng thú vật là một nguồn lợi đáng kể cho đời sống con người. Chúng cho thịt để ăn, cho lông, xương, da, để làm chất liệu sản xuất những sản phẩm trong công nghiệp. Như vậy, chúng đã đóng góp thêm sự phong phú cho xã hội loài người. Thế giới chắc sẽ bớt phong phú đi, nếu tập thể loài người ăn chay trường và không còn sát hại thú vật để sử dụng nữa.

Đáp: Con nói đúng, thú vật là nguồn cung cấp đáng kể cho xã hội loài người thêm phong phú về phương diện vật chất. NHƯNG KHÔNG PHẢI VÌ THẾ MÀ CON NGƯỜI CẢM THẤY HẠNH PHÚC, CẢM THẤY ĐỜI SỐNG BỚT ĐAU KHỔ! Trái lại càng ngày con người càng chìm đắm trong đọa đày, trong những bi kịch máu lệ bởi những cảnh xâu xé, tranh giành ảnh hưởng lẫn nhau, lớn hiếp nhỏ, mạnh hiếp yếu, rồi bao nhiêu tội ác, bao nhiêu thảm kịch diễn bày với khủng bố, với giết chóc, với những chiêu bài lý tưởng đẹp đẽ : "Vì người để giết người", mà hậu quả là những cuộc tàn sát tập thể của xã hội loài người bởi những cuộc chiến tranh khốc liệt!

ĐÂY LÀ NHỮNG LÒ SÁT SINH VĨ ĐẠI LÔI CUỐN HÀNG VẠN TRIỆU SINH LINH VÀO CUỘC CHÉM GIẾT ĐỂ TRẢ CHO TRÒN CÁI QUẢ BÁO ỨNG CỦA NGHIỆP SÁT! CÓ PHẢI CHĂNG, NHỮNG NỖI ĐỌA ĐÀY THỐNG KHỔ MÀ NHÂN LOẠI ĐANG GÁNH CHỊU LÀ TỪ NHỮNG THỂ HIỆN CỦA "THÚ TÍNH" TRONG CON NGƯỜI, từ sự đánh mất nhân tính được diễn đạt qua bối cảnh tranh giành xâu xé nhau để thỏa quyền lợi vị kỷ, qua những cảnh đàn áp khủng bố, chiến tranh, giết chóc, những tội ác gớm ghê? Rồi thử hỏi vì sao nhân tính lu mờ dần? Nhờ đâu thú tính được tăng trưởng mạnh mẽ trong những khuôn mặt và hình dạng con người?

Có phải chăng vì loài người đã nuôi mình bằng thịt thú, sống bằng máu thú, xây đắp quyền lợi và sự hưởng thụ của mình trên nỗi thống khổ của triệu ức xác thú? Không nói đến hồn thú, điển thú, thuộc địa hạt Vô Vi mà con người chưa thấy được, nhưng điều chắc chắn và rõ ràng là máu thú phải xâm nhập, lưu hành, thâm nhiễm trong huyết quản con người, khiến nhân tính mờ đi, thú tính phát triển, rồi con người không ngần ngại gì để lao vào tội ác, tham lam ích kỷ, dùng bạo lực để đàn áp uy hiếp kẻ yếu thế hơn, tranh giành xâu xé nhau vì tư lợi, vì tham vọng, dẫn đến thảm kịch giết chóc tàn hại lẫn nhau, y như cách sống của xã hội loài thú.

Như vậy để thấy rằng, VIỆC SÁT HẠI LOÀI VẬT TUY TƯƠNG ĐỐI GIÚP CHO ĐỜI SỐNG CON NGƯỜI PHONG PHÚ PHẦN NÀO VỀ VẬT CHẤT, NHƯNG LẠI TÀN PHÁ HẠNH PHÚC LOÀI NGƯỜI VỀ PHƯƠNG DIỆN TINH THẦN.

Và rồi, CHẮC CHẮN, SỰ SỤP ĐỔ TINH THẦN CÓ LÚC SẼ KÉO THEO NHỮNG THẢM HỌA SỤP ĐỔ CỦA NỀN VĂN MINH VẬT CHẤT. Bi kịch ấy tất phải đến không sao tránh khỏi, và các con chắc chắn đã thấy nhiều dấu hiệu của một cuộc CHIẾN TRANH NGUYÊN TỬ khốc liệt sắp bùng nổ không xa, đưa tới sự hủy diệt hoàn toàn nền văn minh vật chất, nhưng nghèo đói tinh thần, của thế giới hiện tại.

Nhưng rồi, hình ảnh thế giới sẽ ra sao khi cả tập thể loài người ăn chay trường và từ bỏ việc sát hại thú vật để trục lợi? CHẮC CHẮN THẾ GIỚI SẼ KHÔNG CÓ KIỂU PHONG PHÚ HIỆN NAY, NHƯNG CÓ NGÀN KIỂU PHONG PHÚ KHÁC ĐỂ GIÚP CON NGƯỜI PHÚC LẠC.
Con người sẽ không có thịt, da, xương, hay lông thú để trang điểm đời sống vật chất, nhưng lại có muôn vàn phương tiện khác phong phú hơn để trang điểm một cuộc sống thịnh vượng cả vật chất lẫn tinh thần.

Loài người ở xã hội nầy sẽ biết đoàn kết thương yêu nhau như huynh đệ, tôn trọng lẫn nhau, vì khi đã biết tôn trọng quyền sống của cả loài vật, ắt sẽ biết tôn trọng quyền sống của con người thật sự!

Những thứ ấy thực vô giá mà hiện tại kho vàng cả thế giới muốn tìm mua cũng không có mà mua được. Nhờ đoàn kết và biết thương yêu nhau, con người ở xã hội nầy sẽ phát triển trí thông minh, tâm đạo đức, óc sáng kiến và trở nên văn minh tột bực, từ vật chất đến tinh thần.

Nhân loại kỷ nguyên nầy đi sâu vào việc nghiên cứu Khoa Học Vô Vi, phát triển vượt bực Khoa Học Siêu Hình Học, tức khoa Hình Nhi Thượng Học được học hỏi hiểu biết và tiến hóa rất cao nhờ mở được những quyền năng bí ẩn trong bản thể con người.
Xã hội nầy sẽ thật sự là xã hội đại đồng, là một thứ Bồng Lai tại thế! Viễn tượng nầy không phải là ảo tượng. XÃ HỘI NẦY CHẮC CHẮN PHẢI ĐƯỢC HÌNH THÀNH DO Ý CHÍ CỦA THƯỢNG ĐẾ, VÀ ĐƯỢC XÂY DỰNG NÊN, KHÔNG PHẢI TỪ VŨ KHÍ, BẠO LỰC, SẮT MÁU, MÀ NHỜ SỰ HIỂU BIẾT, NHỜ TRÌNH ĐỘ TIẾN HÓA ĐẠO ĐỨC VÀ TINH THẦN ĐẠI ĐỒNG CỦA CON NGƯỜI.

Xã hội nầy chỉ sẽ xuất hiện vào kỷ nguyên Thánh Đức sắp đến. Cơ Thánh Đức đang được hô hào rao giảng để sửa soạn mở màn. Vậy CHA khuyên các con hãy chuẩn bị thân tâm xứng đáng.

Vấn: Thưa CHA, cây cỏ cũng có đời sống, cũng là một sinh vật trong thiên nhiên, vậy tại sao mình có thể sát hại nó để ăn, mà mình không thể làm như vậy với loài thú?
Đáp: Trước hết, dĩ nhiên con người phải cần thực phẩm để nuôi sống cơ thể của nó, nhưng nó phải biết chọn cách sống nào phù hợp với định luật thiên nhiên hay định luật tiến hóa.

Và khi con người dùng cốc loại, rau đậu, làm thực phẩm, ấy là phù hợp theo định luật thiên nhiên vậỵ Vì sao? Vì thực sự, con người là một loài sống bằng cốc loại, rau đậu, hoa quả. XÉT VỀ PHƯƠNG DIỆN CƠ THỂ HỌC, sự cấu tạo cơ thể của con người từ móng tay móng chân cho đến hàm răng, đến bộ phận tiêu hóa, đều để ăn ngủ cốc rau đậu. Cơ thể loài ăn thịt đã được cấu tạo khác hơn, từ bộ phận tiêu hóa, đến răng nanh dài, đến tứ chi có móng vuốt bén nhọn để vồ mồi xé thịt.

Thế nên, nếu con người ăn thịt, là sống sái với qui luật thiên nhiên, do đó, phải cản trở sự tiến hóa của nó.
VỀ MẶT KHOA HỌC VÔ VI, thì loài thực vật nhờ thọ khí âm dương của Trời Đất mà hóa hóa sanh sanh, nên điển của chúng có bẩm chất nhẹ nhàng, thanh hơn điển của loài động vật. Vì vậy, khi sống bằng thực vật, khí chất con người được nhẹ nhàng hơn, điển quang con người ít nhiễm trược hơn là khi dùng thực phẩm động vật. Cho nên, khi sống bằng động vật, điển con người phải bị nặng nề, trì trệ sự tiến hóa đi lên của nó.

VỀ MẶT ĐẠO LÝ, các con thấy rằng, loài thú có trình độ tiến hóa hiểu biết hơn loài cây cỏ. Chúng có xúc giác biết nhạy cảm sự đau đớn như loài người. Tuy ngu muội hơn con người, nhưng các con phải nhận rằng ở chúng có phần nào sự phát triển tình cảm và trí thông minh, nhất là những loài thú được cơ hội sống gần con người. Thế nên, vì trình độ tiến hóa hiểu biết hơn, chúng phải cảm giác đau khổ hơn loài cây cỏ khi chúng bị sát hại. VẬY CON PHẢI CHỌN CÁCH SỐNG NÀO ĐỠ GÂY CẢNH ĐAU ĐỚN ĐỂ PHÙ HỢP VỚI NHÂN TÍNH.

VỀ MẶT NHÂN QUẢ: Con phải biết rằng càng giết hại một sinh vật tiến hóa nhiều chừng nào, con càng nặng nợ chừng nấy.

• Con giết loài cây cỏ không nợ bằng con giết loài cua ốc.
• Con giết loài cua ốc không nợ bằng con giết loài gà vịt.
• Con giết loài gà vịt không nợ bằng con giết loài chó mèo.
• Con giết loài chó mèo không nợ bằng con giết một con người.
• Con giết một con người bất lương không nợ bằng con giết một con người tu hành thánh thiện v.v.

Cho nên, CON SẼ CHỌN CÁCH SỐNG NÀO ÍT GÂY NỢ NHẤT ĐỂ KHỎI BỊ TRÌ KÉO, GÂY TRỞ NGẠI CON ĐƯỜNG TIẾN HÓA CỦA CON.
Tóm lại, TẤT CẢ CHỈ ĐỂ PHỤC VỤ MỤC TIÊU TỐI HẬU, ĐẤY LÀ SỰ TIẾN HÓA KHÔNG NGỪNG CỦA CÁC TIỂU HỒN ĐÓ THÔI.

Vấn: Thưa CHA, theo con thấy, sở dĩ vấn đề ăn chay bị con người chống đối là vì ăn chay không ngon miệng mà làm tổn hại sức khoẻ con người.

Đáp: Con có cảm giác ngon miệng ấy là vì tập quán và thói quen đã thâm nhiễm vào khẩu vị và tâm lý của con. Khi con ăn chay đã quen, con ăn lại cá thịt sẽ thấy tanh hôi và khó ăn mà thôi.

Còn bảo rằng ăn chay gây tổn hại sức khoẻ con người, CHA cho con rõ, cơ thể con người được cấu tạo để sống bằng cốc loại thảo mộc. Và trong thức ăn cốc loại thảo mộc có đầy đủ tính bổ dưỡng cho sức khoẻ con người. Nếu chỉ có ăn chay mới gây tổn hại sức khoẻ, thì chắc bệnh viện phải chứa toàn người ăn chay! Nhưng trên thực tế, con thấy rằng đa số bệnh nhân trong nhà thương là đứa ăn cá thịt.

Như vậy, có nghĩa là không phải chỉ ăn chay mới làm con người bệnh hoạn.

Thật ra ăn chay mà bệnh là vì không biết dinh dưỡng. Ăn mặn mà không biết dinh dưỡng con cũng bịnh hoạn như thường!

Song, con nên xét kỹ nguyên nhân, thật ra con bịnh hoạn đây, là vì đã phá hoại cho suy vì cả lục phủ ngũ tạng, đánh mất tam bửu Tinh Khí Thần bởi một cuộc sống loạn động dẫy đầy Tham, Sân, Si, Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Dục v.v. . . Vì khi con mê dục thì Tinh mất, khi con lo lắng vọng động ham muốn chuyện trần thì Thần tán, Khí hao. Tinh Khí Thần, Tam Bửu, tiêu mất thì hồn xác phải hư hoại, bệnh hoạn đó thôi.
Cho nên, CHA khuyên tất cả các con nên biết sống tiết độ để tự bảo Tinh, dưỡng Khí, tồn Thần, cải sửa hệ thống thần kinh, lành mạnh hóa dần dần lục phủ ngũ tạng nhờ đem thanh khí điển của Trời Đất vào thanh lọc bản thể.

Pháp môn Vô Vi Huyền Bí Học nầy rất hay, để giúp cơ thể con được khoẻ mạnh, nếu con chịu chuyên tâm tinh tấn hành pháp không giải đãi bê trễ, CHA cho con rõ, con nào công phu được tốt, hưởng được khá thanh điển thì trong ngày nó có thể ăn uống thật thanh đạm mà cơ thể vẫn được khoẻ mạnh như thường!

Đấy là điều mà nhiều con đã chứng nghiệm. Điển hình là trường hợp của Tám Lương Sĩ Hằng, các con đều thấy lúc Tám mới tu, nó chỉ ăn cơm với một trái cà luộc mỗi ngày. Xét về mặt y học thì ăn như vậy quá khổ hạnh, phản lại phép dinh dưỡng, hoàn toàn thiếu sinh tố nuôi cơ thể, chắc chắn sẽ đưa tới bệnh hoạn, đuối sức. Nhưng rồi trên thực tế, nhờ siêng năng hành pháp, công phu tốt, nó hưởng được nhiều thanh điển nên vẫn hồng hào khoẻ mạnh như thường.

Tóm lại, CHA khuyên tất cả các con hành Thiền nên ăn chay trường để công phu được nhẹ nhàng tốt hơn. Thiền mà còn ăn mặn phải bị trì kéo dữ lắm. Nội chúng sanh trong bản thể của con, con lo độ chưa xong, nội đám lục căn nó trì con, tiến lên không muốn nổi, con còn rước thêm một mớ chúng sanh ở ngoài vào, làm sao con đi lên mà khỏi bị chậm trễ?

Đấy là chưa kể những nợ nần do con đã vay mạng của loài thú khi chưa độ được chúng tiến hóa đi lên.

Ngày giờ cận một bên rồi, coi chừng đi không kịp nghe con.

Vấn: Thưa CHA, hầu như các pháp môn tu Thiền khác đều khuyên người tu tuyệt dục, riêng phái Vô Vi chúng con, Ông Tám nói không cần phải kiêng, chỉ rán hành pháp một thời gian khai thông được ngũ tạng thì nó cũng hết muốn dục. Nhưng đa số chúng con hành pháp một thời gian rồi mà vấn đề dục vẫn còn khảo chúng con. Nhưng mỗi lần dục thì thấy cơ thể mệt mỏi và sau đó công phu mệt, nặng, không được tốt. Vậy xin CHA cho chúng con rõ, chúng con có cần thiết phải tuyệt dục để tiến bộ nhanh không?

Đáp: Đây, để CHA giải cho các con hiểu hơn. Khi con tu Thiền là bắt đầu làm cái việc tìm con đường đi lên đến nơi sáng suốt giải thoát. Đã vậy, thì việc TUYỆT DỤC TRẦN là một điều hết sức cần thiết để linh hồn con mau sáng và tiến lên nhanh.

Chắc con hiểu, khi con dục, cơ thể con suy yếu vì toàn bộ hệ thống thần kinh phải hoạt động mãnh liệt, nên sau đó con mệt mỏi, điển lực hao đi vì tinh bị mất.

Con phải biết rằng, TINH LÀ CHẤT LIỆU CĂN BẢN ĐỂ TẠO CON ĐƯỜNG TRỞ VỀ. VÌ KHI HÀNH PHÁP LÀ LÚC CON LUYỆN TINH HÓA RA KHÍ ĐIỂN, KHÍ ĐIỂN NẦY MỚI TẠO THẦN. TINH KHÍ THẦN TAM BỬU HỘI TỤ LẠI GỌI LÀ TAM HUÊ TỤ ĐẢNH. DẦN DẦN, KẾT THÀNH THÁNH THAI TỨC XÁ LỢI, ĐỂ GIÚP CON LẦN DÒ CON ĐƯỜNG VỀ. CON KHÁ BIẾT RẰNG, TIỂU HỒN KHÔNG THỂ QUI NGUYÊN HƯỜN BỔN ĐƯỢC NẾU KHÔNG TẠO ĐƯỢC THÁNH THAI.

Công phu là luyện Tinh hóa Khí, để nhờ Khí ấy mà bồi bổ trưỡng dưỡng phần hồn cho được mạnh mẽ sáng suốt dần dần. Nếu con để Tinh khô, thì Khí tận, Khí tận thì Thần phải tiêu mòn. Linh hồn con vì đó mà yếu đuối ngu muội không vươn đi lên nổi. Cho nên, VIỆC TỒN TINH LÀ ĐIỀU TỐI YẾU CHO SỰ PHANH LUYỆN, CHẤT LIỆU CĂN BẢN ĐÓ, CON ĐỂ HAO HỤT HAY MẤT NÓ LUÔN LUÔN, THÌ CON LẤY GÌ MÀ CÔNG PHU LUYỆN ĐẠO?

Còn việc Tám nói không nhất thiết phải diệt dục, ấy là vì Tám muốn nương chúng con là những đứa còn ngụp lặn trong bể trần ai. E rằng khuyên các con diệt ngay, các con thấy khó rồi nản chí bỏ luôn. Cho nên, Tám nương chỗ nầy để dẫn dắc chúng con từ từ, rồi một mặt khuyên chúng con chuyên tâm tinh tấn hành pháp, đem thanh điển của Đất Trời vào thanh lọc bản thể, khai thông ngũ tạng, rồi dần dần chúng con cũng chán bớt việc hồng trần đi. Nhưng CHA cho biết đi như vậy lâu lắm con!

Con cứ nương lục căn lục trần mãi, mỗi lần nó đòi, nó khảo là con chìu ý nó, vậy chừng nào nó mới biết tự giác để qui phục con? CHỪNG NÀO LỤC CĂN MỚI SÁNG, ĐỂ BIẾT TỰ GIÁC KHI PHẦN HỒN CHỦ NHƠN ÔNG KHÔNG BIẾT SỬ DỤNG Ý CHÍ SÁNG SUỐT ĐỂ CHẾ NGỰ NÓ VÀ KÉO NÓ ĐI LÊN CHỖ SÁNG?

Con không nhìn gương của Tám, khi nó bước vào đường tu là dứt khoát đoạn dục trần, tâm ý phế bỏ việc thế gian, lập hạnh, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn đều có đủ, nhờ vậy nó hành pháp mới mau kết quả, luyện Đạo mới mau phát huệ, đạt lục thông để đi lên thật nhanh đến chỗ giải thoát.

Cho nên, nếu con muốn tiến bộ nhanh, con rán tiết độ dần dần, rồi, PHÁT HÙNG TÂM TUYỆT DỤC TRẦN, THÌ VIỆC CÔNG PHU LUYỆN ĐẠO CỦA CON MỚI MONG CÓ KẾT QUẢ TỐT.
Vấn: Kính thưa CHA, khi sáng tạo con người thành hai hình hài người nam và người nữ, rõ ràng là Thượng Đế đã có chủ tâm cho họ có sự phối hợp với nhau. Sự kiện đó đã được ghi nhận qua cách cấu tạo thật tế nhị và tinh vi của hai cơ thể nam nữ, để hai cơ thể nầy có thể phối hợp với nhau hầu sanh đẻ nòi giống nhân loài. Điều đó cho thấy rằng dục của con người là thuận theo qui luật của thiên nhiên.

Giờ đây, nếu bảo con người tuyệt dục vì đạo đức tu hành, như vậy, có phải là nghịch lại luật thiên nhiên và sái luật tiến hóa không?

---CHA nói rằng, nếu nghịch lại luật thiên nhiên tức là sái luật tiến hóa thì đây là sự hủy diệt! Vậy xin CHA giải thích.

Đáp: Luật thiên nhiên chính là luật tiến hóa. Nghịch lại luật thiên nhiên tức là sái luật tiến hóa và đấy sẽ là thảm họa hủy diệt. Điều nầy con nói rất đúng! Khi sáng tạo con người, Thượng Đế đã chủ ý rõ rệt cho sự phối hợp qua cách cấu tạo cơ thể của nam và nữ. Như vậy, rõ ràng là Thượng Đế chủ trương cho họ dục để nối dòng. Đấy là định luật tiến hóa, điều nầy con nói cũng đúng! Vậy tại sao lại khuyên con người phải diệt dục để tu hành hầu được tiến hóa đi lên?

Sự kiện nầy có vẻ mâu thuẫn, và chỗ mâu thuẫn khó hiểu nầy các nguồn minh triết tôn giáo, các học thuyết, hằng vạn triệu pho sách triết lý từ bao thế kỷ đã bàn bạc đủ cách đến vấn đề hết sức quan trọng cho đời sống con người nầy.
Có học thuyết thì cổ võ đề cao, khuyến khích hưởng dục, xem dục là bản chất đẹp của con người.

Có triết lý thì đả phá, ghê tởm dục như ma quỉ, coi dục như một tội lỗi xấu xa chống lại Thượng Đế. Có học thuyết thì xem dục là thú tính phải chế ngự nó để có một đời sống tiết độ đạo đức. Có triết lý thì chủ trương diệt dục để thoát vòng trầm luân tứ khổ v.v. . .

Tóm lại, nhân loại đã tốn hao không biết bao nhiêu giấy mực mổ xẻ vấn đề nầy để khai thông những bế tắc cho con người nhưng hầu như chưa làm con người thật sự thỏa mãn!
Vậy dục là gì? CHA cho con rõ, thật sự DỤC LÀ BẢN CHẤT CỦA THƯỢNG ĐẾ, DỤC LÀ CHƠN LÝ ĐÓ CON! Dục là một nguyên lý vĩnh cửu, bất khả diệt và không thể không có được! Dục là nguyên nhân sự hình thành của Càn Khôn Vũ Trụ, là ĐỊNH LUẬT BẢO VỆ SỰ TỒN TẠI VĨNH CỬU CỦA CHƠN LÝ BẤT BIẾN, DO NGUYÊN TẮC HÓA HÓA SANH SANH ĐỜI ĐỜI CỦA VẠN VẬT.

Nếu Thượng Đế ngưng dục trong một sao đồng hồ, thì Càn Khôn nầy phải tan rã ngay tức khắc! Cho nên, Thượng Đế phải dục không ngừng, không nghỉ và dục vô cùng tận! Trong Càn Khôn nầy có ai dục bằng Thượng Đế? Thượng Đế dục ngay cả trong mỗi vi trần, trong từng vi thể, dục trong từng tế bào nguyên tử. Có nguyên tử nào mà không có sự phối hợp của lực Âm Dương? Cho nên, dục phải là chơn lý trong định luật tiến hóa luôn đó con!

Thế thì tại sao lại khuyên diệt dục, khuyên từ bỏ sự phối hợp tự nhiên giữa nam và nữ? CHA sẽ cho con hiểu thêm một chút, điều mà các nguồn triết lý, học thuyết chưa giải thích rõ hơn!

Các con biết, SỰ THỰC VẤN ĐỀ Ở ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DIỆT BẢN CHẤT DỤC, MÀ LÀ PHÁT TRIỂN THÊM DỤC TÍNH, HỌC BIẾT DỤC HƠN, HỌC BÀI DỤC CAO HƠN ĐỂ TIẾN HÓA LÊN CAO HƠN. Con phải học dục luôn luôn, để càng lúc càng phát triển nó, cho đến khi con biết dục vô cùng tận để làm Đấng Toàn Giác Toàn Năng.

CUỘC HÀNH TRÌNH CHO CON XUỐNG THẾ, CHO ĐẾN NGÀY TRỞ VỀ LÀ ĐỂ ĐI HỌC DỤC, TỪ DỤC TRƯỢC ĐẾN DỤC THANH, TỪ DỤC NẶNG ĐẾN DỤC NHẸ, TỪ TRÌNH ĐỘ THẤP TỚI TRÌNH ĐỘ CAO, ĐỦ MỌI ĐẲNG CẤP. CHO ĐẾN KHI CON THẬT SỰ BIẾT DỤC!

Con sẽ học cái dục của loài kim thạch, rồi cái dục của loài thảo mộc, rồi cái dục của loài thú, dục của loài người, đến cái dục của Thánh, Tiên, Phật, v.v. cho đến khi hiểu dục ở mọi khía cạnh của nó! Cho nên, con phải biết rằng, CÁI DỤC GIỮA CON NGƯỜI VỚI CON NGƯỜI LÀ QUI LUẬT THIÊN NHIÊN, NHƯNG VIỆC TỪ BỎ KIỂU DỤC NẦY CŨNG LÀ THEO QUI LUẬT THIÊN NHIÊN, LÀ THUẬN THEO GIÒNG TIẾN HÓA CỦA VŨ TRỤ VÀ CON NGƯỜI ĐÓ THÔI!

Thật vậy, con người đã học dục giữa nam và nữ, giờ đây, MUỐN TIẾN HÓA HƠN, MUỐN HIỂU BIẾT HƠN, MUỐN LÊN LỚP CAO HƠN THÌ PHẢI HỌC KIỂU DỤC CAO HƠN. Kiểu dục cao hơn nầy là gì? ĐẤY LÀ CÔNG PHU LUYỆN ĐẠO, LÀ HÀNH PHÁP MÔN THIỀN ĐỊNH ĐÓ CON! À, điều nầy có vẻ bất ngờ với chúng con và có thể gây chấn động trong giới tu hành, khi CHA nói Thiền Định là một kiểu dục.

Nhưng CHA phải nói sao hơn khi đấy là một hiện thực không thể chối cãi được? Dục là gì? LÀ SỰ PHỐI HỢP GIỮA ÂM VÀ DƯƠNG ĐỂ ĐẠT ĐẾN TRẠNG THÁI HÒA ĐIỆU.

Vậy phải chăng khi hành thiền định là con tạo điều kiện phối hợp âm dương trong bản thể? Và rồi công phu luyện đạo là gì? Là con vận chuyển đem tinh đi lên, luyện ngươn tinh hóa ra ngươn khí hiệp với ngươn thần, Tinh Khí Thần hội tụ tạo thành Xá Lợi tức Thánh Thai.

ĐỘNG TÁC ĐEM TINH ĐI LÊN ĐỂ TẠO THÁNH THAI PHẢI GỌI LÀ GÌ NẾU KHÔNG GỌI LÀ DỤC? ĐEM TINH TRỞ XUỐNG ĐỂ TẠO PHÀM THAI ẤY LÀ DỤC TRẦN, ĐEM TINH TRỞ LÊN ĐỂ KẾT THÁNH THAI, ẤY LÀ DỤC CỦA TIÊN PHẬT VẬY.

À, rồi con bảo rằng từ bỏ cái dục giữa nam và nữ là nghịch luật thiên nhiên, sái luật tiến hóa? Tại con chưa biết qui luật đó thôi! CHA cho con rõ, chính hiện tại con người đang sống sái thiên nhiên, dục mà không đúng với qui luật, không theo định luật tiến hóa nên bị băng hoại và thoái bộ tinh thần như thế kỷ hôm nay đã chứng kiến.

Vậy thế nào là dục theo qui luật? Dục theo qui luật, tức là kim thạch dục theo kim thạch, thảo mộc dục theo thảo mộc, loài thú có dục của loài thú, loài người có cái dục của loài người, v.v...

Mỗi loài đều có kiểu dục của nó theo qui luật. Những kiểu dục ấy như thế nào? Điều này rất phức tạp tế nhị CHA không thể tỉ mỉ nói hết ở đây được, CHA chỉ đề cập vấn đề một cách khái quát sơ lược để các con tạm có chút quan niệm. Muốn khỏi dài giòng, CHA chỉ nói từ cái dục của loài thú tiến hóa gần bằng loài người trở lên.

Ở LOÀI THÚ: Tình cảm và sự hiểu biết còn phát triển thô sơ. Dục loài thú chỉ là sự hấp dẫn giữa con đực và con cái. Chúng không có tình yêu, không có sự suy xét, phân định, không có tình nghĩa như ở loài người. Con nào biết yêu thương, có tình nghĩa, chẳng hạn khi con mái chết, con đực buồn rầu bỏ ăn để chết theo, đây là những con thú tính có trình độ hiểu biết, sắp tiến hóa lên người.

Tóm lại, LOÀI THÚ DỤC THEO NHU CẦU ĐÒI HỎI CỦA BẢN NĂNG SINH LÝ CÁI ĐỰC, ĐỂ SINH SÔI NẨY NỞ THEO CHU KỲ ẤN ĐỊNH CỦA THIÊN NHIÊN.

Ở LOÀI NGƯỜI : Tình cảm và sự hiểu biết phát triển sâu xa hơn. Dục loài người vì vậy mà phong phú và tế nhị hơn nhiều! Ngoài sự hấp dẫn tính dục giữa hai phái tính, con người còn có suy nghĩ, có óc phán đoán, có tình yêu, có đạo nghĩa.

Cho nên, DỤC Ở LOÀI NGƯỜI KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ SỰ PHỐI HỢP GIỮA HAI XÁC THỂ NAM NỮ THEO BẢN NĂNG SINH LÝ, MÀ GỒM CẢ PHẦN TÂM LÝ NỮA! ĐẤY LÀ DỤC THEO NHÂN ĐẠO. NHƯ VẬY, DỤC ĐÚNG MỨC NHÂN ĐẠO GỒM CẢ YẾU TỐ XÁC THỂ LẪN TINH THẦN, CÓ TÌNH YÊU THƯƠNG, CÓ SỰ HIỂU BIẾT, CÓ LÒNG KÍNH TRỌNG LẪN NHAU, do đó, có sự tiết độ hơn loài thú, nên gọi rằng "phu phụ tương kính như tân" có nghĩa là: giữa vợ chồng phải lấy lễ mà đối, lấy tình mà đãi, lấy đạo nghĩa mà cư xử. Cái dục của con người tế nhị như vậy đó! Nhưng cũng vì thế mà con người được nếm nhiều hơn, hưởng nhiều hơn loài thú!

Ngoài sự rung động giữa hai xác thể còn có sự rung động giữa hai tâm hồn biết yêu thương kính trọng nhau, do đó mà đẹp đẽ và thi vị hơn thú vật. Ấy là DỤC THEO ĐÚNG MỨC NHÂN TÍNH. Nếu con người nào dục chỉ vì nhu cầu bản năng sinh lý, dục vô độ, vô trật tự, chỉ theo sự đòi hỏi của thể xác mà không có tình yêu và lòng kính trọng, ấy là đang dục theo kiểu của loài thú DỤC THEO THÚ TÁNH LÀ VẬT DỤC, KHÔNG PHẢI NHÂN DỤC. KHI CON NGƯỜI NÀO DỤC THEO KIỂU NẦY TỨC PHẢI THOÁI BỘ LẠI TRÌNH ĐỘ TIẾN HÓA CỦA LOÀI THÚ. Vì lúc đó dục chỉ còn là sự phối hợp để thỏa mãn giữa hai hình hài xác thể, không khác gì hai con thú trống và mái mà thôi!

Đa số nhân loài trên thế giới ngày nay, đang trên đà thoái hóa về dục tính, dục trái với thiên nhiên, trái với luật tiến hóa. Điều nầy phải dẫn đến bao thảm kịch nước mắt, tội ác do sự loạn dâm gây nên! Khi vật dục được cổ võ, thú tính được khuyến khích và khi con người tiêm nhiễm những tư tưởng đó, nó đâm ra khinh bỉ nhân phẩm làm người, bất cần những giá trị tinh thần, vứt bỏ trí suy tư, óc phán đoán hơn thiệt là những cái phân biệt nó với loài thú.

Nó chỉ biết nó muốn gì và phải làm sao thỏa mãn cái muốn của nó, dù sự thỏa mãn ấy có gieo đau khổ cho cá nhân khác hay cho tập thể loài người.

Nó tin rằng, khi không sống theo ý nó thích, không thỏa mãn điều nó muốn, chỉ vì hy sinh cho người nầy kẻ kia, cho gia đình, cho xã hội, hay vì sợ quan niệm đạo đức của loài người kết án, đấy là nó đã không sống cho nó, không sống với bản chất thật của nó, NÓ TIN RẰNG VẬY LÀ NÓ ĐÁNH MẤT CHÍNH NÓ!

Nhưng nó không nghĩ rằng nếu trong xã hội, ai cũng tưởng nghĩ và hành động như nó, tức là không ai thèm nương ai, không ai biết sợ làm kẻ khác đau khổ, chỉ theo ý mình, lo thỏa mãn điều mình muốn bất chấp chung quanh, BẤT CHẤP VIỆC ĐỤNG CHẠM QUYỀN SỐNG CỦA KẺ KHÁC, thì xã hội phải rối loạn lên, người nầy sẽ xô xát với kẻ kia để được thỏa mãn ý thích vị kỷ.

Con người trong một xã hội xô bồ như vậy, sẽ hỗn loạn, điêu đứng, trầm luân, đau khổ, để cuối cùng, sau những tranh giành, cấu xé, lấn áp nhau, chà đạp lẫn nhau, như ở xã hội loài thú để được hưởng thụ, con người sẽ chỉ còn cảm nhận sự bi quan, sự bơ vơ, lạc lõng, chán chường, băng hoại, chẳng biết tìm đâu ra nơi nương tựa cho tâm hồn.

Nãy giờ, nhân bàn đến dục tính, CHA nói qua về sự thoái bộ tinh thần của con người, vì CHA thấy hiện tại những luồng tư tưởng cổ võ cho thú tính trong con người và TIN RẰNG THÚ TÍNH ẤY LÀ TẤT CẢ BẢN CHẤT THẬT CỦA NÓ, đang được luân lưu khá thịnh hành trong những xã hội văn minh vật chất.

Thật sự, con người nghĩ điều nầy cũng không có gì đáng trách, CHỈ VÌ VÔ MINH NÊN NÓ CHƯA BIẾT NÓ LÀ AI, NÓ VĨ ĐẠI ĐẾN CHỪNG NÀO, BẢN CHẤT THẬT CỦA NÓ PHONG PHÚ RA SAO, GỒM NHỮNG PHẦN GÌ? Nhưng rồi có một lúc nào, trên dòng tuôn thao đăng đẳng, định luật tiến hóa sẽ ảnh hưởng giúp nó hiểu điều đó dần dần mà thôi!

Bây giờ CHA trở lại chu trình tiến hóa của tính dục. CHA đã nói đến VẬT DỤC rồi tiến sang NHÂN DỤC biết NHÂN DỤC con người không thể cứ ở lại mãi chỗ nầy! VÌ PHẬN SỰ, VÌ NHU CẦU HIỂU BIẾT CỦA NÓ, NÓ PHẢI TIẾP TỤC LO TIẾN BƯỚC LUÔN LUÔN ĐỂ TUÂN THEO ĐỊNH LUẬT TIẾN HÓA. Nó đã học dục theo Nhân Đạo bây giờ muốn tiến hóa nữa, nó phải dục theo Thiên Đạo.

Nếu cái dục theo Nhân Đạo khiến nó phải đi tìm sự phối hợp với phần Âm hay Dương ở ngoài nó, thì cái CÁI DỤC THEO THIÊN ĐẠO DẠY NÓ HỌC TÌM SỰ PHỐI HỢP CỦA ÂM DƯƠNG NGAY TRONG BẢN THỂ NÓ. Giai đoạn nầy, nó không dục bên ngoài, không phóng tâm tìm đối tượng bên ngoài nữa. Đây là lúc nó phải quay vào trong, tìm đối tượng để dục bên trong.

Con người vì vô minh nên cứ đi loanh quanh tìm kiếm đối tượng đâu đâu bên ngoài nó, quay cuồng điêu đứng, để đạt cho được đối tượng mà nó vừa ý. Nếu không đạt được hoặc đạt được rồi lại khám phá ra đối tượng không đúng như mơ ước - vì chắc chắn không bao giờ có thể đúng như mơ ước - nó lại trầm luân trong thất vọng, đau khổ, đắng cay, buồn cho số kiếp.

Chìm đắm trong buồn, thương, khóc, hận, và bằng bao nhiêu lao tâm khổ trí ấy, con người đã chạy theo một đối tượng giả hiệu, đối tượng nầy không bao giờ như nó ước mong, không bao giờ thật sự hòa điệu cùng nó, để cho nó niềm hạnh phúc an lạc lâng lâng tuyệt vời! Đối tượng mà nó mong ước, thật lý tưởng và có thể hài hòa thật sự, đáp ứng tối đa nỗi khát khao lạc thú hạnh phúc vợ chồng của nó đã có sẵn ở bên trong chính nó, nhưng vì tối tăm, ngu muội, đui mù, nên đã bao lâu rồi, nó không hay, không biết!

Đây mới thật sự là "nửa phần khác của nó". Con người phải biết rằng nó được cấu tạo bởi phần Âm và phần Dương, phần Dương của nó gọi là "Hồn" phần Âm gọi là "Vía" là cô vợ lý tưởng nhứt và chỉ có cô vợ nầy mới có thể cùng nó đạt tới sự hòa điệu tuyệt diệu mà không có một đối tượng nào khác bên ngoài có thể mang đến cho nó.

ĐẤY LÀ CÔ VỢ THẬT SỰ MÀ NÓ PHẢI CHỊU CHIA LY TRÊN ĐOẠN ĐƯỜNG ĐI XUỐNG CỦA NÓ. Đấy là hiện tượng Nhất Nguyên tiến sang Nhị Nguyên! Để rồi trải bao tháng ngày biền biệt hôn trầm trong mê muội, nó đã thật sự quên mất bóng người xưa... Cho nên, khi nó đã thật sự mõi mòn, quá thất vọng chán chê, không tìm thấy hạnh phúc với những gì chung quanh bên ngoài nó, con người mới chịu bắt đầu trở vào trong, để tìm về cái thế giới của chính nó.

Và khi tìm vào cái thế giới nầy, ấy là nó đã TÌNH CỜ DẤN THÂN LẦN BƯỚC TRÊN LỐI CŨ ĐỂ TÌM GẶP LẠI BÓNG HÌNH XƯA! Đấy là hiện tượng Nhị Nguyên tìm về Nhứt Nguyên! Nầy con ơi, khi đã bắt đầu cuộc dấn thân đó, con hãy như ông chồng si tình chung thủy, ngày đêm bằng ngàn vượt suối, mấy đèo cũng qua, mấy sông cũng lội, để tìm về hội ngộ người vợ thân yêu mà mình đã trót lãng quên như chưa hề gặp mặt!

Sự chịu khó cố gắng "CÔNG PHU, CÔNG QUẢ, CÔNG TRÌNH" để vượt mọi khó khăn thử thách, trên đường tìm về của con, sẽ được đền bù xứng đáng khi gặp lại cố nhân! Cảnh đẹp đẽ và hạnh phúc của vía hồn tương hội sẽ đáp lại quá dư, mọi nỗi nhọc nhằn mà con đã trải qua. Bằng con mắt huệ nhãn, con sẽ thấy cô vợ của con diễm kiều và lý tưởng ra sao!

CHA cho rõ cảnh tương hội nầy không khác gì cảnh phối hợp dục giữa vợ chồng thế gian, nhưng được thật sự đầm ấm, đầy yêu thương, thơ mộng, hạnh phúc và hưởng lạc thú, hơn cái hưởng của vợ chồng thế gian muôn ngàn lần.

Cảnh tượng đẹp đẽ và kỳ ảo đó, các con có thể chứng nghiệm cảm giác một cách rõ ràng hiện thực và hết sức sống động để chúng con cảm thấy rằng những gì mà loài người đang thiết tha bám víu ở trần gian và tưởng là hạnh phúc, thật chẳng khác gì bọt nước bèo mây, và chẳng đáng chút gì so với cái con đang hưởng được!

VẢ CHĂNG, DỤC GIỮA VÍA HỒN, HAY PHẦN ÂM VÀ PHẦN DƯƠNG TRONG BẢN THỂ CỦA CON, KHÔNG NHỮNG CHỈ GIÚP CON PHẦN LẠC THÚ, MÀ CÒN LÀ VIỆC TỐI CẦN ĐỂ CON ĐƯỢC TIẾN HÓA VỀ CHỖ SÁNG SUỐT GIẢI THOÁT. ĐẤY LÀ MỘT KIỂU DỤC MÀ CHA CỔ VÕ HÔ HÀO CHO CÁC CON TÌM HƯỞNG. KIỂU DỤC NẦY GIÚP CON KHOẺ MẠNH SÁNG SUỐT AN LẠC, CÀNG DỤC CÀNG KHOẺ, CÀNG MẠNH, CÀNG SÁNG, CÀNG TIẾN HÓA NHANH HƠN!

Sáng suốt an lạc khoẻ mạnh cả xác thể lẫn linh hồn. Sớm muộn gì, con người có lúc cũng phải thức giấc sau khi đã mỏi mệt chán chê những gì bên ngoài nó, để dấn thân tìm tới cuộc hội ngộ đẹp đẽ nầy, vì nó phải lo phản bổn qui nguyên, âm dương hiệp nhứt để thấy lại nó thật sự!

Cho nên, người thế gian đều ngộ nhận cho rằng, Niết Bàn chỉ là trạng thái hư vô vắng lặng, Ông Phật phải diệt mọi điều ham muốn, diệt hết bản chất dục là lạc thú quí báu của con người, để được cái trạng thái thanh tịnh như như!
Trạng thái nầy có gì là vui? Niết Bàn hư vô có gì hấp dẫn để phải từ bỏ những lạc thú thế gian, lạc thú tình yêu, lạc thú vợ chồng?

Sự thực CHA cho biết, PHẬT KHÔNG BAO GIỜ MẤT BẢN CHẤT DỤC, PHẬT CHỈ TỪ BỎ KIỂU DỤC DỞ, ĐỂ TÌM ĐẾN KIỂU DỤC HAY HƠN, ĐỂ PHẬT HƯỞNG HƠN. NHỜ PHẬT BIẾT CÁCH DỤC CAO HƠN, NÊN PHẬT NẾM LẠC THÚ HƠN CHÚNG CON MUÔN NGÀN LẦN. CHÍNH TRẠNG THÁI THANH TỊNH NHƯ NHƯ AN LẠC KHIẾN PHẬT SUNG SƯỚNG, VUI VUI, HẠNH PHÚC, SÁNG SUỐT, LÂNG LÂNG, KỲ ẢO LÀ DO VIỆC GIAO HỢP ÂM DƯƠNG TRONG PHẬT ĐÃ ĐẠT TỚI SỰ HÒA ĐIỆU ĐÚNG MỨC VÀ PHẬT ĐƯỢC HƯỞNG LẠC THÚ CỦA SỰ HÒA ĐIỆU ĐÓ MỘT CÁCH MIÊN VIỄN, NHỜ ÂM DƯƠNG TRONG PHẬT ĐÃ THẬT SỰ HIỆP NHẤT KHÔNG CÒN CHIA LY NHAU NỮA.

Con người vì vô minh nên cứ bám víu, ham muốn những cái nhỏ hẹp tối tăm để chỉ được hưởng những lạc thú thật bé mọn, hưởng chẳng bao nhiêu và chẳng bao lâu! Khốn thay, cái hưởng ấy lại móc nối bao nhiêu là thứ khổ! Hưởng thú vợ chồng thì thê thằng tử phược, gánh vác gia đình con, vợ, gánh vác nợ áo cơm.

Hưởng thú bạc tiền thì phải cực khổ, quay cuồng lo vun bồi, lo bảo vệ đồng tiền, có được tới tỷ phú, có bạc tiền chất đống, rồi cũng bị cái lợi hành hạ, suốt đời phải lo âu, khổ công tính toán điều động sao cho gia tài bạc tỷ của mình còn tồn tại mãi thôi!

Cho nên, HAM HƯỞNG DỤC NẶNG TRƯỢC THÌ BỊ TRÌ KÉO XUỐNG CÁI NẶNG BỞI NỢ NẦN THẾ GIAN PHẢI GÁNH VÁC, HAM HƯỞNG DỤC THANH NHẸ THÌ ĐƯỢC KÉO ĐI LÊN SÁNG SUỐT, AN LẠC, THANH NHẸ LÂNG LÂNG. . .

Vì vậy CHA kêu gọi cổ võ tập thể loài người nên ham muốn mà BIẾT HAM MUỐN HƠN, DỤC MÀ BIẾT DỤC HƠN. NẾU MUỐN ĐƯỢC HƯỞNG THẬT SỰ! Hãy dấn thân đi tìm hưởng cái lạc thú dục đầy kỳ ảo của Tiên Phật. Cảnh dục do điển âm dương giao hòa, vía hồn tương hội, như vợ chồng thế gian không phải là điều tưởng tượng bịa đặt mà là một hiện thực sống động, và bất cứ con nào cũng có thể chứng nghiệm được, nếu nó quyết tâm chịu hành pháp công phu luyện đạo.


Thật tình, từ trước tới nay, các thiền sư chân tu chứng đắc được trạng thái “âm dương tương hội”, đã không tiện thố lộ cho trần gian biết những thi vị kỳ ảo đã chứng nghiệm được với cảnh hạnh phúc vợ chồng trong bản thể và các vị ôm theo lên Niết Bàn bao bí mật kỳ thú sau khi tịch diệt!


Thế nên, người trần ngu muội cứ tưởng biết dục và hưởng dục hơn Ông Phật, không ngờ Ông Phật lại biết dục và hưởng lạc thú dục hơn con người ngàn lần! Như Lương Sĩ Hằng chẳng hạn, các con hãy gặp nó, hỏi thử xem những gì nó chứng nghiệm về những điều CHA nói, để nghe thêm cái dục của Tiên Phật một chút chơi cho biết!

Riêng trong phái Vô Vi, hiện tại, cũng có nhiều con được khai khiếu mở huệ ít nhiều. Những con nầy có dịp nếm những chứng nghiệm rõ ràng về cái bản thể con người được nhìn thấy thực sự như cái Tiểu Thiên Địa, có đứa được chứng nghiệm, đi chơi bằng hồn trong “Tề Luân Hư Cảnh” tức đi chơi trong bản thể của nó, được thấy phần âm hay cái vía thường được gọi là “Cô Tiên” của nó, cũng có đứa xuất hồn ra được khỏi Tiểu Thiên Địa để ngao du đó đây trong Đại Thiên Địa v.v. . .

Việc nầy các con có thể tìm liên lạc với chúng nó để nghiên cứu học hỏi thêm. Tuy nhiên, muốn thỏa mãn thực sự tính hiếu kỳ thì chỉ có cách là con dấn thân để thực sự chứng nghiệm. Chỉ tìm nghe cho biết thì cũng không hữu ích là bao nhiêu và chẳng thể thỏa mãn óc hiếu kỳ của con đâu!

Hôm nay, CHA có dịp nói chuyện với chúng con về dục. CHA bàn đến nó một cách thẳng thắn cởi mở với chúng con, để phá mê chúng con, giúp khai thông vấn đề hơn và kéo điển chúng con lên chỗ sáng suốt! CHA tiếc chỉ nói điều nầy một cách tổng quát và không thể dùng ngôn từ để bàn nó một cách tỉ mỉ sâu xa mọi khía cạnh tế nhị của vấn đề vĩ đại nầy.

Tuy nhiên, ý CHA cũng muốn hạn chế như vậy, và phần còn lại CHA dành cho các con việc dấn thân để nếm, để chứng nghiệm thực sự, và để thực sự biết nó, chứ rồi nghe qua cho biết, thì không thể thực biết đâu con!

Rốt rồi, khi con hiểu, con sẽ thấy dục chẳng có gì là xấu xa. TẤT CẢ NHỮNG GÌ ĐƯỢC XEM LÀ TỘI LỖI, LÀ THÓI HƯ TẬT XẤU CỦA CON NGƯỜI, NHỮNG GÌ LÀM CON NGƯỜI LUÔN LUÔN BĂN KHOĂN THAO THỨC, KHẮC KHOẢI ƯU TƯ...

NHỮNG GÌ MÀ CÁC HỆ THỐNG TRIẾT LÝ, HỌC THUYẾT XƯA NAY LUÔN TRANH NHAU NGHIÊN CỨU VÀ ỒN ÀO BÀN CÃI NHƯ THAM, SÂN, SI, DỤC V.V... ĐỀU TỰ NÓ KHÔNG XẤU! NÓ VỐN DĨ KHÔNG XẤU, KHÔNG ĐẸP, CHỈ VÌ NÓ CÓ NHỮNG MÀU SẮC DỊ BIỆT, NHỮNG KHÍA CẠNH KHÁC NHAU, TỪ NẶNG ĐẾN NHẸ, TỪ TRƯỢC ĐẾN THANH ĐẤY THÔI, VÀ CON NGƯỜI PHẢI HỌC HẾT NHỮNG KHÍA CẠNH, NHỮNG MÀU SẮC ĐÓ MỚI THẬT BIẾT BẢN CHẤT CỦA NÓ!

THẬT SỰ TỘI LÀ GÌ? TỘI KHÔNG PHẢI LÀ THAM, SÂN, SI, DỤC... TỘI LÀ CÁI GÌ GÂY TRỞ NGẠI CHO SỰ TIẾN HÓA CỦA CON ĐÓ THÔI! Con phải biết, tất cả chỉ vì mục tiêu tiến hóa, vì sự vận hành của định luật tiến hóa VÀ ĐIỀU GÌ GÂY TRỞ NGẠI CHO SỰ VẬN HÀNH ĐÓ SẼ ĐƯỢC XEM LÀ TỘI.

Khi con dục, ngay cả dục theo thú tính, như con dâm vô độ chẳng hạn, cái nầy chỉ thể hiện dục tính của con ở khía cạnh trược, CÁI DÂM TRƯỢC ĐÓ TỰ NÓ KHÔNG XẤU, KHÔNG LÀ TỘI, NHƯNG SỞ DĨ NÓ ĐƯỢC XEM LÀ XẤU LÀ TỘI VÌ KIỂU DÂM TRƯỢC NẦY GÂY HẬU QUẢ LÀM TRÌ TRỆ SỰ TIẾN BỘ CỦA CON, làm suy nhược xác thể, yếu đuối tinh thần, chưa kể những ảnh hưởng tác loạn di hại đã gây cho cá nhơn khác vì cái dâm trược đó.

Do vậy, nó trì kéo con xuống chỗ trược hơn và bị luật nhân quả tác động khảo đảo, khiến con bị trở ngại trên bước tiến lên của con, vì vậy nên được xem là tội đó thôi!

Cho nên, khi hiểu ra, CON NGƯỜI SẼ THẤY RẰNG, NÓ THỰC SỰ LÀ ĐIỂN QUANG, ĐƯỢC CẤU TẠO BẰNG ĐIỂN ÂM VÀ ĐIỂN DƯƠNG, CÁI MÀ NÓ NHÌN THẤY ĐƯỢC VÀ NGỘ NHẬN LÀ “NÓ”, CHỈ LÀ CÁI LỚP VỎ VẬT CHẤT GỒM XƯƠNG, MÁU, THỊT, BỌC Ở NGOÀI CÙNG ĐÓ THÔI! Và rồi phần Âm và Dương trong con người luôn ở trạng thái phân ly khi nó còn ngu muội! Vì u tối nên hai phần nầy không biết nhìn nhau, không đến được với nhau.

Khi hai phần nầy chưa tương hội, còn xa nhau, con người sẽ thấy đau khổ thiếu thốn và không bao giờ thỏa mãn, nó sẽ mãi đi tìm mọi đối tượng bên ngoài nó, đi tìm mọi lạc thú ở khắp nẻo đường trần, để khoả lấp vào cái cảm giác bơ vơ thiếu thốn lạc lõng phi lý ấy, nhưng không bao giờ nó nghe thỏa mãn và hạnh phúc thật sự!

CHỈ KHI NÀO HAI PHẦN ÂM VÀ DƯƠNG TRONG CON NGƯỜI TÌM ĐẾN HỘI NGỘ ĐƯỢC VỚI NHAU, RỒI ĐI ĐẾN CHỖ HÒA ĐIỆU HỢP NHẤT, CON NGƯỜI MỚI NGHE THỎA MÃN THANH TỊNH HẠNH PHÚC LÂNG LÂNG. . .

Khi hiểu rồi thì dục vừa là khởi điểm vừa là chung cùng, vừa là nguyên nhân phân ly vừa là hậu quả tương hội, vì dục mà tán vạn thù, nhờ dục mà qui nhứt bổn... Cho nên, DỤC LÀ BẢN CHẤT KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ CỦA CON NGƯỜI, CỦA THƯỢNG ĐẾ, CỦA CHƠN LÝ VẬY!
Tóm lại, vấn đề không phải là diệt mất bản chất dục mà phải thăng hoa cái dục, học biết dục ở mọi khía cạnh đẹp hơn, lớn hơn, phát triển tính dục luôn luôn, để hợp theo qui luật thiên nhiên, đi theo sự vận chuyển không ngừng của vòng tiến hóa, cho đến khi nó thành vô cùng tận, đấy là về đến ngôi Thượng Đế.

Ở ngôi nầy, con sẽ dục đủ kiểu từ trược tới thanh, từ nặng tới nhẹ, dục trong từng nguyên tử, dục theo kim thạch, theo thảo mộc, dục theo thú, dục theo người, dục theo Thánh, Tiên, Phật, v.v.

Thượng Đế dục không ngừng, dục đủ kiểu, nên hưởng đủ thứ lạc thú. Những kiểu dục khác nhau, những trạng thái rung động lạc thú khác nhau nầy diễn ra cùng một lúc trong Thượng Đế để trở thành một sự hòa điệu kỳ ảo của mọi trạng thái, một cảm giác hạnh phúc tuyệt diệu vô biên, một thứ lạc thú mênh mông vô cùng tận...

Dục lúc ấy là CHƠN LÝ vô cùng vô biên, là sự sống vĩnh cửu của Càn Khôn, là tình yêu, là minh triết, là ý chí là điều tốt lành, là cái đẹp đời đời của Đấng Toàn Năng, Toàn Giác, Toàn Chơn, Toàn Thiện, Toàn Mỹ. . .

No comments:

Post a Comment