head

Monday, September 12, 2005

THẢM KỊCH CỦA CHIẾN TRANH LÀ GÌ? THẢM KỊCH CỦA CHIẾN TRANH TỪ ĐÂU?

THẢM KỊCH CỦA CHIẾN TRANH LÀ GÌ? THẢM KỊCH CỦA CHIẾN TRANH TỪ ĐÂU?

Có Phải chăng nó nẩy mầm từ những tư tưởng xấu xa của con người, của chính các con?! Có phải chăng nó nẩy mầm từ những tham vọng vô bờ, từ lòng kiêu ngạo, từ lòng ganh tị, từ lòng ích kỷ nhỏ nhen của các con?! Những tư tưởng xấu xa ấy, có phải chăng là những nhân thối đã cấu tạo thành cái quả ung độc là chiến tranh, giết chóc lẫn nhau?! Và rồi các con ơi!

Máu phải đổ, lệ phải rơi! Phải đổ, phải rơi cho đến khi con người sợ hãi, chán ngán cảnh đó, để buông vũ khí, để rồi giã từ xâu xé nhau, để nhìn nhau, để thấy yêu thương, để thấy sợ hãi giết chóc và để cùng nắm tay, để cùng bắt tay nhau sống chung huynh đệ!

Các con bảo rằng bạo lực đang tràn lan, đang thao túng trần đời, đang gieo bao uất ức bất công ư? Các con ơi! Có phải chăng nó cũng là cái quả trưởng thành từ những mầm mống hư hoại trong tâm các con? Nhưng có như vậy, có như vậy mới có dịp cho các con học hỏi; có như vậy mới có dịp cho các Tiểu Hồn của CHA học hỏi tiến hóa, nó cũng cần thiết; Vì sao?

Vì phải có bị uất ức, phải có chịu bất công, con người mới khao khát đi tìm sự công bằng, con người mới khao khát tìm về Chơn Lý!
Các con thân yêu! Suối tình của CHA tuôn bất tận...

Biết nghĩ sao cho hết, biết nói sao cho vừa, chỉ khi các con đi đến chỗ Vô Vi mới thấu hiểu được "Tình Yêu của CHA", mới cảm nhận được sự hiện diện của nó, chan hòa, tiềm ẩn, bàng bạc khắp nơi, trong Càn Khôn Vũ Trụ. Cho nên, CHA mỏi mòn trông cái giây phút, các con đến được chỗ Vô Vi, CHA mỏi mòn trông cái giây phút đầy cảm xúc, thiêng liêng, đẹp đẽ, huyền diệu đó, cái giây phút mà các con thấu hiểu được Tình Yêu của CHA, cái giây phút, mà các Tiểu Hồn của CHA, đạp đổ cái vỏ thấp hèn của nó, để hòa tan trong Đại Thể, để cùng so dây, nâng phím đàn, hòa nhạc khúc Vô Vi cùng Đại Ngã!

Các con ơi! Các con có nghe gì không? Các con hãy lắng nghe đi! Các con hãy lắng nghe, tim CHA đang thổn thức nhớ nhung! Các con có nghe gì không? Âm ba của Đại Hồn đang rung lên, đang rung lên thắm thiết trong Vũ Trụ, đang vang lên, réo gọi, thiết tha, nhắc nhở Tiểu hồn nhớ nhung Nguồn Cội xa xưa...

Trở về đi! Về quê xưa chốn cũ!

Hỡi các Tiểu Hồn yêu dấu của TA!


Tiểu hồn ơi! Tiểu hồn ơi! Kìa hãy lắng nghe, đàn Đại Hồn đang tấu khúc Vô Vi! Tiểu Hồn ơi! Hãy so dây hòa điệu! Thôi, trọn yêu dấu về các con của CHA! CHA dừng ở đây, nhưng Tình Yêu CHA thì vẫn còn tuôn chảy mãi! ....



SỰ VAY TRẢ!

Các con yêu dấu!
Hôm nay, CHA lại đến với các con qua xác thân tứ đại. CHA mượn nó để nói lên một khía cạnh mà các con còn đang mắc phải. Đó là sự vay trả!
Trong các con, có đứa nghĩ rằng: Tôi không cần vay, tôi không muốn vay thì làm sao tôi trả được. Không, các con lầm!

Trong số các con có đứa nào tự vỗ ngực rằng mình không có vay gì cả, không cần vay gì cả? Có chứ con! Chẳng những các con vay, mà các con lại vay nhiều nữa. Các con phải nhớ cho CHA điều này, là các con vay rất nhiều, rất nhiều các con ạ! Đấy! Tại sao CHA lại nói các con vay nhiều. CHA sẽ giải nghĩa cho các con rõ.

Có phải chăng các con thành hình từ trong bào thai của người Mẹ là nhờ cái gì? Có phải nhờ máu huyết của Mẹ, của Cha ở trần thế mà các con tượng hình? Đấy! Các con đã vay rồi đấy! Rồi chín tháng mười ngày của người Mẹ cưu mang các con trong bụng Mẹ biết bao là khó nhọc, nặng nề, rồi đau đớn, rồi khó ăn, khó ngủ.


Các con lại vay thêm một món nợ rồi các con có thấy không? Rồi ngày sinh nở của người Mẹ lại đến, biết bao người lo toan cho các con, rối rít lo cho các con, lo cho các con sinh ra có "tròn" mạnh khỏe không? Lại thêm một món nợ con lại vay thêm ở người khác. Rồi khi các con ra đời, người Mẹ trước đó phải đau đớn khôn cùng. Khi các con khóc tiếng khóc chào đời, các con lại vay thêm nợ ở bao người khác. Đó là sự vui mừng, nhẹ nhõm của người Cha các con. Đó là một nụ cười sung sướng, an bình của người Mụ đỡ, và còn biết bao tấm lòng khác phấn khởi khi hay được tin này của người thân các con.

Rồi khi tiếng khóc đó cất lên các con đã vay của Thượng Đế bằng hơi thở. CHA các con thật sự đây cho các con hơi thở, cho các con vay mượn cái bầu không khí, cái thanh khí điển của Trời Đất này để sống ở cái cõi trần gian giả tạm nầy, đặng học hỏi và tiến hóa. Và CHA nói rằng, các con vay CHA rất nhiều, rất lớn! Cái vay nầy rất nhiều, rất lớn, bởi vì khi CHA đòi cái hơi thở nhỏ bé của các con đó thì các con sẽ mất tất cả. Nhà cửa, sự nghiệp, công danh. . . tất cả sẽ mất theo hơi thở đó, mất hết! Cho nên, các con chú ý cái vay nầy để trả cho xứng đáng, không được thiếu, phải đầy đủ nghe con.

Rồi từ đấy, các con lớn lên, các con vay nhiều hơn nữa. Cái thực phẩm nó giúp các con từ cái hình hài nhỏ xíu cho đến lớn như bây giờ. Các con đã vay vật thực, ngũ cốc để các con trưởng thành. Bao nhiêu cây cỏ đã hy sinh, xả thân cho con, bao nhiêu con vật đã dâng xác thịt và máu huyết của nó cho con, sự đau đớn, rên la, quằn quại khi bị hành hình có phải vì con không?


Tất cả để cho các con có được ngày nầy, các con có biết không? Rồi cái nhà các con ở, quần áo các con mặc trên người đây để che thân, quyển tập, cây viết để con mở mang cái trí, sự hiểu biết, cái xe các con đi cho đỡ mỏi chân mau chóng, âm nhạc các con thưởng thức v.v. . . . Cái nhà có bao người làm, đâu có phải một người, rất nhiều, quần áo cũng vậy nó phải qua tay nhiều người, nhiều chặng mới đến tay các con, và các thứ khác cũng thế!


Rồi sống trong cuộc sống có đụng chạm, có gay gắt, có vui, buồn, sướng, khổ, các con cũng vay nữa! Một thằng nó chửi con, nó đánh con, nó nói xấu con, nó đang cho con vay đấy! Bởi vì nó đang làm Thầy con, nó đang dạy con. Rồi với sự ý thức, tự giác, tu, sửa, hành, các con thay vì tức giận, các con lại cười, thay vì ghét nó, tìm cách hại nó, nói xấu nó, chửi lại nó cho thỏa lòng thì các con lại mỉm cười, chúc phúc cho nó, yêu thương nó, giúp đỡ nó, thông cảm nó. Lúc ấy, các con đã tiến, đã thuộc bài rồi thì người dạy, người Thầy của con chính là nó, hiểu không?
Nhờ nó mà các con tiến hóa, con qua được một thử thách, một chặng đường mà phần hồn con bắt buộc phải vượt qua.

Đó là Thanh Tịnh, Từ Bi, Trí, Dũng. Vì thế, các con đã vay kẻ chửi con, nói xấu con rồi đó. Đấy, đây là một bài học nhỏ trong số muôn vàn bài học khác để rèn luyện về Đức Bi Trí Dũng và Thanh Tịnh cho các con.
Tại sao CHA lại nói thế? Có đứa sẽ thắc mắc rằng, nó chửi tôi, nó đánh tôi, nói xấu tôi tức là đang muốn cho tôi nóng giận để phản kháng lại nó, mà tôi cười, tôi cười, tôi bình thản tức tôi đang học bài SÂN.


Nhưng nếu phân tích kỹ hơn, cái bài học SÂN mà các con nói nó là một khía cạnh nhỏ trong Bi Trí Dũng. Tại sao? Khi con mỉm cười, thay vì tức giận tức là để lộ lòng yêu thương, thông cảm với nó. Tấm lòng con, tình yêu thương của con khiến con thông cảm vì hành động xấu của nó đối với người khác, nó chưa hiểu, nó còn kẹt ở một điểm nào đấy về phần tiến hóa của nó.

Có phải chăng sự bao dung, rộng lượng, tha thứ và yêu thương, thông cảm nó giúp con mỉm cười và tâm các con lắng xuống. Và các con chúc phúc giúp đỡ nó. . .

Đó là một trong những khía cạnh đức tin BI của Phật đấy con! Rồi tại sao lại rèn luyện cho Trí của con. Đây khi các con nóng giận, ngay lúc ấy là các con bất trí, con không sáng suốt, cũng bất minh như nó. Con không khác gì thằng đang chửi con, nói xấu con, đánh đập con. Con mỉm cười, bình thản, không lặp lại hành động của kẻ đó mà trái lại tha thứ cho nó. Đó là con đã có Trí được sáng hơn, minh hơn để thấy rằng mình làm như nó, phản kháng lại nó thì kết quả sẽ như thế nào? Kết quả xảy đến như thế nào không ai biết chắc nhưng chắc chắn là không tốt đẹp, đổ vỡ, rạn nứt là chuyện dĩ nhiên thôi.


Cho nên, việc con không phản kháng, chống đối lại nó, trước hết Trí con sáng hơn nó, minh hơn nó, con đang tìm sự nguyên lành, hòa bình, còn nó đang tìm và đi trong tăm tối, đổ vỡ, rạn nứt. Nói nghe thì dễ, nhưng thực sự để cho cái Trí nó sáng suốt để nhận định trong giờ phút này, CHA biết cho đến bây giờ vẫn còn các con trong Pháp Lý Vô Vi còn mắc phải.


Cho nên, phải sáng suốt nhận định cái sai và đúng, điều này các con phải cố gắng nhiều, nếu không thì hư hết, đổ vỡ hết. À, còn tại sao nó chửi tôi, đánh tôi, nói xấu tôi, cũng đang dạy tôi bài học Dũng?

Thật vậy, phải có Dũng trong nầy. Khi các con không phản kháng, bình thản trước hành động của kẻ đó, tức nhiên con là một anh hùng dám đương đầu với những hành động nói xấu, chửi mắng, đánh đập, hạ danh dự, uy tín của con. Con bình thản không màng đến nó, gác nó ngoài tai không để nó vào mắt, đối xử với nó như thuở nào, thì đó có phải chăng là cái can đảm, chịu đựng, dám đối phó trước thử thách, nói theo đời, còn nói về Đạo chính là về Dũng chứ còn gì nữa, phải không?


Rồi nhờ các con có Bi Trí Dũng, các con sẽ thanh tịnh như CHA đã nói trong giờ phút nầy, trong hoàn cảnh nầy Chỉ cần bài học nầy thôi, nếu các con thuộc, các con có cách đối xử như CHA nói trên thì các con đã tiến một bước dài rồi đấy. Bởi vì chỉ một bài học thôi mà các con đã học Bi, Trí, Dũng và Thanh Tịnh của Phật. Và có phải chăng nhờ có Bi, Trí, Dũng mà con không SÂN nữa, con được thanh tịnh. Từ bài học nầy, các con qua được, các con sẽ thể hiện Bi, Trí, Dũng, Thanh Tịnh ở một dạng khác, trong hoàn cảnh khác khi học bài học khác. CHA chắc chắn, các con sẽ không khó khăn lắm với bài học đó khi con đã có phần nào Bi, Trí, Dũng, Thanh Tịnh ở bài học trước.

Tóm lại, thay vì các con nghĩ rằng kẻ xấu đó vay của con vì chửi mắng, nói xấu, đánh đập, thì các con phải nghĩ rằng, ngược lại, con vay nó rất nhiều, nó là một ông Thầy rất tốt với con, rất có công với con, vì nhờ kẻ đó mà con rèn luyện Bi, Trí, Dũng và Thanh Tịnh cho phần hồn của con. Nhờ đó mà con tiến hóa, nhờ đó mà con mới có thể đủ điều kiện để trở về. CHA nói rõ, nếu thiếu một trong bốn đức tính đó các con sẽ phải còn trở lại, còn luân hồi để học cho thuộc bài học đó!

Đó là lúc sống ta vay ở tất cả, chứ không vay chỉ ở đồng tiền không mà thôi đâu con!

Còn khi chết, ta có vay không? Chết rồi làm sao vay được? Vẫn vay thôi con! Đây, CHA sẽ giảng nghĩa cho các con rõ. Khi Thượng Đế thấy không cần thiết sự có mặt của một con nào đó trên cõi đời này nữa, Ngài sẽ thu hồi cái hơi thở mà Ngài đã cho các con vay khi các con ra khỏi người Mẹ. Con có nằm đây đâu phải chỉ có một mình? Còn biết bao nhiêu người nữa đến lo toan tưởng niệm, than khóc, đưa ma rồi chôn cất. Nước mắt đó, ân tình đó, khó nhọc đó là gì? Là vay đó, các con nhắm mắt xuôi tay rồi, các con vẫn còn vay đó các con có thấy không?

Chưa hết cái vay đâu con! Khi con nằm dưới lòng đất rồi, khoảng đất đó bị cày xới, quật lên, trước đó và sau đó nó lại ôm ấp con, che chở cho con được ấm áp trong lòng như một người Mẹ hiền. Đó! Con lại vay của Mẹ Đất một món nợ. Tóm lại từ khi tượng hình cho đến khi thân con trả về cát bụi, con đã vay bao nhiêu? Vay nhiều hay ít?
Rất nhiều, rất nhiều con ạ!

CÓ VAY THÌ PHẢI TRẢ. VAY NHIỀU THÌ TRẢ NHIỀU, VAY ÍT THÌ TRẢ ÍT. Đó là luật công bằng của Thượng Đế, của Đấng Tạo Hóa muôn loài đặt ra, không ai được làm khác được, CHA cho các con rõ biết điều này. VAY NHIỀU MÀ TRẢ ÍT KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU, CÒN VAY ÍT MÀ TRẢ NHIỀU KHÔNG BAO GIỜ CÓ. Các con chú ý điều nầy để sống cho xứng đáng, phải ý thức được mỗi lời nói, việc mình làm, phải làm chủ lấy CÁI TÔI thật của mình để không bất minh, sái quấy, phải minh chánh trong hành động, ý nghĩa của mình, để khỏi vay nhiều mà phải trả nhiều để rồi nặng nề, đau khổ, loạn động. Các con phải ghi nhớ nằm lòng điều CHA dặn!


Như các con biết, nếu nói chuyện đời, các con mượn của người, thì đồng lúc ấy là lời hứa trả vào ngày nào, lúc nào. Đến ngày đó, lúc đó, người chủ nợ sẽ tìm đến gặp con để đòi món nợ con vay, nếu con không tự tìm đến họ. Và đến lúc ấy con cũng vẫn chưa thanh toán xong món nợ, con khất thêm vào một ngày khác thì điều gì sẽ xẩy ra? Người chủ nợ bực mình và con cũng bị phiền hà, áy náy. Ngày giờ nợ chưa trả xong, thì các con cũng vẫn còn lo toan nặng nề, băn khoăn, cho đến lúc nào trả dứt. Hiểu như thế thì trước hết, các con phải đặt mình trong trạng thái sẵn sàng trả nợ, bằng thái độ vui vẻ, cởi mở, chấp nhận.

Một lời nói xúc phạm, một ngọn roi quất vào người, thậm chí đến ngay cả cái chết, cái mạng sống của các con, các con cũng phải chấp nhận trả. Nếu nó không đến với ta bằng vật thể hữu hình mà nó đến với các con bằng sự nhiễu loạn của nội tâm, đau khổ, cắn rứt, muốn điên, tự tử ngay được, các con vẫn phải chấp nhận, chịu đựng với sự nhiễu loạn ấy!

Dầu nước mắt rơi, các con vẫn phải cười, phải càng cười tươi, nhiều hơn khi sự nhiễu loạn đó, sự đau khổ đó càng nhiều. Đó là con đang trả nợ và đang vui vẻ để trả cho người, cho người chủ nợ hiểu rằng: Tôi đã vay rồi thì bây giờ tôi trả, tôi chấp nhận trả và tôi đủ sức, đủ khả năng để trả. Đó là lúc các con cần phải tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ.

CHA nói đến thái độ khi trả phải vui vẻ và đủ bản lĩnh chấp nhận trả thì nợ sẽ qua đi, các con không còn lo toan nặng nề, đau khổ nữa. Còn ngược lại thì các con chưa đủ sức để trả món nợ vay và như thế vẫn còn kéo dài cái hoàn cảnh khốn khổ này mãi cho đến lúc như CHA đã nói.

Sự trả sẽ đến với các con, sẽ đến với các con bằng đủ mọi hình thức không giới hạn thời gian, không giới hạn không gian, tùy theo nghiệp, tùy theo duyên mà nó đến. Khi nó đã đến thì không các con nào trốn tránh được. Dù ở trong xó xỉnh nào, thâm sơn cùng cốc nào, các con vẫn không tránh khỏi. Nó như một tấm gương soi, hình nào ở ngoài thì sẽ có ảnh nó trong gương như vậy. Các con vay cái gì, bao nhiêu, ở mức độ nào thì các con sẽ trả đúng y như vậy không sai.

Kẻ giết người gây đau khổ cho người ở kiếp trước, kiếp nầy nó phải trả, nếu nó không lo tu và hành, điều này CHA đã thấy trong các con cũng có mắc phải cái nghiệp rất lớn ở tiền kiếp. Cho nên, kiếp nầy các con đó phải trả, phải dứt, phải sòng phẳng để còn lập lại từ đầu, cải tạo lại từ đầu cho thời Thượng ngươn Thánh Đức sắp sửa đến.
Đó là lời của CHA dành cho những con nào không chịu tu, sửa, không hành, không phát tâm ăn năn, hối cải và không chịu trở về. Còn những con nào chịu tu tịnh thì nghiệp, nợ đó sẽ giảm đi nhiều để cứu vớt các con.
Chúc các con tinh tấn.
Giả ơn cho các con.
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN.

No comments:

Post a Comment