head

Saturday, September 17, 2005

Yêu !!!...Yêu Là Gì ???

Yêu !!!...Yêu Là Gì ???

Thướt Đo Chính Sát Của Tình Yêu !...

Tình yêu - bản thân nó đã là một thết giới kì ảo đầy bí ẩn và có sức hút mãnh liệt đối với mọi con người.

Nhưng tình yêu vốn có nhiều bộ mặt: ích kỉ, vụ lợi, vị tha, mù quáng, chân chính... và với sư.hồn nhiên, ngây thơ sẵn có củu lứa tuổi mới trưởng thành, các bạn gái của chúng ta sẽ dễ dàng bị ngộ nhận trong tình yêu.

Vậy đâu là thước đo chích xác để ta không lầm lẫn ?

Thật ra, tình yêu vô cùng phong phú, được thể hiện đôi khi tinh vi, đôi khi vụng về qua lời nói, cử chỉ, và dĩ nhiên không có một khuôn mẫu nào cả.

Phái nữ chúng ta vốn được tạo hóa phú cho một khả năng nhạy cảm tuyệt vời.
Chỉ có điều đôi khi sự nhạy cảm đó lại đưa chúng ta đi khá xa thực tế. Từ một cử chỉ chăm sóc hoàn toàn vô tình của người bạn trai; có bạn lại tiếp nhận với niềm xúc cảm riêng của mình.

Bạn tư. hỏi tại sao cử chỉ chăm sóc đó không tỏ với ai mà lại với chíng ta,hẳn có "ý" gì đây và rồi vô tình bạn nuôi dưỡng cho mình một tình cảm mơ hồ, ngấm ngầm.

Mặc dù không có cơ sở nhưng nó vẫn lớn dần lên (vì chích được bạn vun vén mà) để rồi một lúc nào đó bằng lời nói bóng gió hoặc một cử chỉ kính đáo, bạn muốn ngụ ý rằng: "Tôi đã nhận được tín hiệu của anh rồị" Cho đến lúc đó thì chàng trai mới nhận thấy là "cô ấy thích mình", và theo thói thường ít cho ai bỏ qua một mâm cỗ bày sẵn như vậy.

Họ quyết định tấn công mặc dù hai chữ tình yêu vẫn còn là một cái gì xa la.đối với họ . Sau một thời gian no nê chiến thắng, họ dễ dàng xa rời bạn (vì thật ra họ có bị ràng buột bởi tình cảm gì đâu !).

Rồi bạn cay đắng nguyền rủa tình yêu chỉ toàn là đau khổ. Đó là chưa nói đến trường hợp người bạn trai cố tình phát tính hiệu với bạn một cách giả dối, khi đó mức độ lầm lẫn sẽ còn cao hơn nữa.

Chính vì vậy sau những hành động mà chúng ta thường cho là có "ẩn ý" đó (nếu như bạn thích).

Rằng cử chỉ ấy, lời nói ấy xuất phát từ đâu, và người phát tính hiệu là người như thết nào, có đáng tin tưởng hay không ..v.v...Trong cách ngôn Ấn độ có câu: Những say mê của con người có ba nguồn gốc: tâm hồn, trí tuệ, và thể xác.

Sự say mê tâm hồn làm nảy sinh tình bạn. Sự say mê trí tuệ sinh ra lòng kính trọng.
Sự say mê thể xác làm phát sinh sự ham muốn.

Hợp nhất ba sự say mê lại đó chính là tình yêu. Vậy đó. Chớ vội vàng kết luận khi thấy một người bạn trai chết mê vì bạn.

Nếu như không có sự quan tâm đến đời sống tinh thần của bạn, công việc của bạn thì tất cả tình cảm của người ấy chỉ có thể gọi là đam mê mà thôi.

Tất nhiên các bạn cũng chớ nên rơi vào trạng thái cực đoan, nghĩa là thận trọng qúa mức. Vì việc này sẽ dẫn đến thái độ ngờ vực,thiếu tin tưởng với tất cả nhưng ai ngấp nghé tỏ tình với bạn và rõ ràng đó không phải là một cá tính lành mạnh.

Hơn nữa các bạn có thể đánh mất đi hạnh phúc của mình chỉ vì qúa ư thận trọng.
Và...một khi tình yêu đã đến thì ta làm gì đây ? Hãy xây dựng và nuôi dưỡng nó trong một bầu không khí trong sạch nhất.

Không có một vẩn đục của sự toan tính vụ lợi cá nhân. Những "tính xấu" phải được hạn chế dần dần bởi vì bây giờ bạn đã khác trước rồi. Bạn không còn một mình nữa mà đang sống với tình yêu của chính mình.

Hãy trân trọng tình yêu và mĩm cười với nó.

Và bạn có quyền đòi hỏi người yêu của mình cũng phải tỏ thái độ và cách sống tương tự như vậy. Chỉ đến lúc đó tình yêu của bạn đứng vững và mở lối cho bạn đi vào hạnh phúc.

V.Lan

I Get some where long time..?

Anh Biết Em Đi ...

Anh Biết Em Đi ...

Anh biết em đi chẳng trở về
Dăm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về.

Em nhớ làm chi tiếng ái ân
Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm
Dây loan chẳng đượm tình âu yếm
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.


Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc xuân thì.
Em nên xóa dấu thề non nước
Bên gốc thông già ta lỡ ghi\.


Chẳng phải vì anh, chẳng tại em:
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm
Ái ân sớm nở chiều phai rụng:
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em.


Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan,
Tình kia sao giữ được muôn vàn...
Em đừng nên giận tình phai lạt
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.


Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che.
Em đừng quay lại nhìn anh nữa:
Anh biết em đi chẳng trở về.


Thái Can

Tô Thanh Tùng

Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi
Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi
Một sớm mai kia chợt thấy
... hư vô trong đời
Người vẫn đâu đây
... người cũng đã như xa rồi
Chỉ là thế thôi ...


Tô Thanh Tùng

Bích Khê

Hỡi đôi mắt !
Nơi người là ngọc thạch
Nơi giếng người phản chiếu ánh thiên thần
Nơi suối người giữ kín tiếng châu ngân
Nơi triển lãm cả một bầu tiên động
Nơi rung rinh cả một trời thơ mộng
Người là ai ? Người hỡi ! Người là ai ?

Bích Khê

Nguyên Sa Tác phẩm chọn lọc

Nguyên Sa

Có phải em mang trên áo bay
Hai phần gió thổi, một phần mây ?
Hay là em gói mây trong áo ?
Rồi thở cho làn áo trắng bay ?

Đôi dòng tiểu sư?

Nguyên Sa tên thật Trần Bích Lan, sinh năm 1932 tại Hà Nội\.
Ông hiện đang cư ngụ tại Bolsa, Nam Cali; chủ trương tập san Đời\.

Tác phẩm tiêu biểu: Thơ Nguyên Sa (1958), các tập biên khảo Quan Điểm Văn Học và Triết Học,

Một Bông Hồng cho Văn Nghệ..., truyện Gõ Đầu Trẻ, tập truyện Mây Bay Đi\.
Thơ Nguyên Sa trữ tình, lãng mạn, giàu nhạc điệu, chất chứa sáng tạo trong ngôn ngữ cũng như hình ảnh, đôi khi pha lẫn thi tứ triết học.

Tác phẩm chọn lọc

HAI SẮC HOA TIGON J/K

HAI SẮC HOA TIGON

Original:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vở
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.

(TTKH)

1) Normal reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về lấy vợ thế là xong
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Nhưng cũng làm anh đỡ chạnh lòng.

2) Classical reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về bắt vịt nhổ sạch lông
Tiết canh làm được vài ba dĩa
Mượn rượu cho nguôi vết thương lòng

3) Desperate reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác
Khi viếng thăm em hiểu nỗi lòng

4) High-tech reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Dại gì mà nghĩ thế là xong
E-mail cứ viết, phone cứ gọi
Cũng có ngày em li dị chồng

5) Next generation reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về cưới vợ kiếm thằng con
Mai này khi con trai anh lớn
Xúi lấy con em, rửa hận lòng

6) Hygenic reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tắm gội với xà bông
Tình thù ngày cũ bây đi mất
Để kẻ sang sông khỏi chạnh lòng

7) Gangster reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về ẩn núp bên bờ sông
Đợi em qua đò sang bên ấy
Đón đường bắt cóc cũng bỏ công

8) Optimistic reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh mừng biết mấy em biết không
Bao năm quen biết, bao năm mệt
Tính ra cũng khổ mấy năm ròng

9) Relieved reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Không buồn, không trách chỉ ước mong
Đãi được chồng em nhậu một bữa
Để cám ơn chàng lãnh dùm gông

10) Ba-Tàu Chợ-Lớn style: (ngộ ái nị)

Nếu biết rằng nị đã lấy chồng
Ngộ về ngộ bán nốt Hồng-Kông
Mang tiền ngộ đổ vào Chợ-Lớn
Lấy vốn đầu tư ngộ mát lòng

11) Zorro reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về luyện kiếm thế là xong
Kiếm anh sắc bén hơn em nghĩ
Sẽ chém trảm em trả hận lòng

12) Bankruptcy reaction:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Đường xa, Vegas anh cứ dzông Visa,
Master card vào canh bạc
Vở nợ đời anh hận bóng hồng.

13) Kung-fu reaction:

Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về sẽ luyện lại vỏ công
Anh sẽ luyện cú liên hoàn cước
Để đá chồng em đêm động phòng.

14) Gourmet reaction:

Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Ruột gan phèo phổi lôi ra hết
Tặng kẻ vu qui nấu cháo lòng.

15) Revenge reaction:

Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tát cạn lấy dòng sông
Để cho đò cưới không qua được
Đừng có mà mong được động phòng.

16) Terrorist reaction:

Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tỉnh đội mượn cà-nông
Nhắm về hướng ấy năm ngàn mét
Em ở quê chồng có ớn không ?

17) Bắc Kỳ style:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về chửi đổng giữa đám đông
Bố mẹ tiên sư nguyên dòng họ
Khốn kiếp sao mày dám bỏ ông.

18) Nam Kỳ style:

Nếu biết rằng em đã có chồng
Mèn ơi em chê tui nhà nông
Ruộng vườn nổi nóng tui đốt hết
Không gạo cho em đói rét lòng.

19) Huế style:

Nếu biết rằng O đã có chồng
Tui về núi Ngự nhảy xuống sông
Sông sâu nước lạnh tui lại khớp
Tự tử mần răng cũng chẳng xong.

20) Ở dơ style:

Nếu biết rằng em sắp có chồng
Anh về khỏi tắm thế là xong
Quần áo để nguyên cho trọn tháng
Kỷ vật cho em đêm động phòng

---------------------------------------




Ađition

Nghèo:

Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Tôi về ôm hận với núi sông
Số nghèo muôn kiếp phận đen bạc
Thề quyết mai này lập nên công



Lấy Việt kiều!:

Nếu biết rằng người ấy lấy chồng
Thôi rồi hết những đợi với mong
Bao năm nghĩa nặng thôi đành dứt
Người đi trong mộng tôi nằm

TTKh Hai Sắc Hoa Ty-Gôn

TTKh Đan Áo Cho Chồng

Đan Áo Cho Chồng

"Chị ơi ! Nếu chị đã yêu.
Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đường hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị ? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em,
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.


Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi ! Gió đã sang bờ ly tan...



oo0oo

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em ?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời\...


Lòng em khổ lắm chị ơi !
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai\.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình !"



-- TTKh, Phu. Nữ Thời Đàm

TTKh Bài Thơ Cuối Cùng

Bài Thơ Cuối Cùng



Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
Một mùa thu cũ, một lòng đau...
Ba năm ví biết anh còn nhớ,
Em đã câm lời, có nói đâu !

Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khi.
Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy,
Mà viết tình em, được ích gì ?


Chỉ có ba người đã đọc riêng,
Bài thơ "đan áo" của chồng em.
Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
Cho khắp người đời thóc mách xem...


Là giết đời nhau đấy, biết không ?
....Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung,
Giận anh, em viết dòng dư lệ,
Là chút dư hương : điệu cuối cùng !


Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
Còn để yên tôi với một mình,
Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.


Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi...
Buồng nghiêm thờ thẩn hồn eo hẹp,
Đi nhớ người không muốn nhớ lời !


Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôi... chết
Đêm hỡi ! Làm sao tối thế nầy ?


Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
Lại chính là anh ? anh của em !


Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
Sợ quá đi, anh... "có một người" !...


-- TTKh, Tiểu Thuyết Thứ Bảy, số 217, 23/07/1938

TTKh Bài Thơ Thứ Nhất

Bài Thơ Thứ Nhất



Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.

Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan âm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xa\.


Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.


Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
-- Gió hỡi ! Làm sao lạnh rất nhiều ?


Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng : "Vẫn nhớ em !"


Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt dòng dư lê.
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên ?


Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ !
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ\...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !


Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
-- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ !"


Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
Song đời nào dám ga<.p ai về !


Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâu\... tôi: một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi !


-- TTKh, Tiểu Thuyết Thứ Bảy, số 182, 20/11/1937

Monday, September 12, 2005

Nhắn Nhủ đến Pháp Lý Vô Vi (1991)

Nhắn Nhủ đến Pháp Lý Vô Vi (1991)
Trong Sách THƯỢNG ĐẾ GIẢNG CHƠN LÝ.

Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Chí Tôn.

Hôm nay qua Đức Kim Thân, Cha cũng muốn có đôi lời để nhắn nhủ với tất cả các con; Nầy các con! Cơ khảo thí đã và đang diễn; bằng trược khí sát phạt khắp nơi theo sự vận chuyển của trật tự; đây là lúc mà Thiên Địa chuyển động Ngũ Hành để quy túc, nên bốn phương náo động đảo điên; NGƯỜI TU LÚC NÀY PHẢI BÌNH TĨNH, SÁNG SUỐT, LUÔN QUAY VÀO TRONG KIỂM SOÁT THÂN TÂM, RÁNG GIỮ ĐIỂN, GIỮ SỰ ỔN ĐỊNH CỦA NỘI TÂM. Đây là cách bảo vệ mình tốt nhất, trong cơn biến thế buổi hạ ngươn mạt kiếp đó con!

Người tu lúc này không phóng tâm ra ngoại giới để chạy theo thời cuộc, để rồi động loạn, thời cuộc đảo điên với ngoại giới. Nên nhớ rằng, đây là cơ khảo thí và trò mượn bối cảnh nặng trược, tranh tối tranh sáng, nhân hiện tượng đảo điên ngoại giới để kiểm tra chất lượng người tu đó con!

Cha nghe có bạn đạo bàn tán rằng: Dạo này người tu "Vô Vi" ở Hải Ngoại hễ nghe nói tới "Điển" là sợ thất kinh!...

Vì có hiện tượng "Điển này Điển kia" sao mà ba lăng nhăng quá đỗi, làm cho nhiều bạn tu nản chí, mất niềm tin, bỏ tu hết trơn. Con ơi! con, ... tụi con tu phái thiền, nghiên cứu về khoa học "Vô Vi", tức là bước vào nghiên cứu "Điển giới", mà muốn biết Điển giới, thì phải học mọi khía cạnh của Điển thì mới hiểu Điển chứ con! Vì vậy mà Trời chuyển bài đến để các con có cơ hội nghiên cứu về Điển chứ có gì đâu!

Từ những vị có trình độ tâm linh cao siêu đã đạt siêu quang huệ nhãn, cho đến những học viên mới tập tễnh bước vào nghiên cứu về Khoa Học Vô Vi đều có chuyện để mà học hết! Đều có chuyện để học. Cho nên có thể nói bài này "Phá Mê Phá Chấp cho cả Thầy lẫn Trò" đó con. Thầy có bài siêu theo trình độ của Thầy, còn Trò đó, có bài của Trò tùy theo trình độ tu học của nó.

Cha cho biết như vầy: Bài của "Thằng Thầy" thì ở đây Cha không tiện giảng chung cho trình độ của các con nghe, nhất là ở khía cạnh chứng nghiệm! Ở đây, Cha chỉ nói sơ chút chơi cho vui thôi, nói sơ thôi!. Có cái gì đâu con, "Thằng Thầy" nó có Huệ Nhãn, nó thấy Điển, nó thấy tướng Điển rồi nó chấp vào tướng Điển cho nên nó kẹt đó con!

Cha nói sơ chút vậy thôi!. Chờ có lúc tiện duyên, Cha sẽ giảng riêng cho Thầy, Cha sẽ giảng riêng cho Thầy. Còn trong khi chờ cái Đại duyên này, Cha cũng muốn "hóc búa" đố "Thằng Thầy" giải cho thông.

À! Con giải cho Cha nghe thử theo cái chỗ chứng nghiệm bằng chính trình độ Huệ Nhãn Đức Phật của "Thằng Thầy". Ấy, giải cho Cha nghe tại sao có những màn trình diễn "Thanh Quang Điển Lành" kết hợp với những hiện tượng "hư hư, thực thực", những biểu tượng hư hỏng kỳ quặc ba lăng nhăng của luồng Điển chiếu xuống vậy hả con?
Đó! Suy gẫm đi, bài này Cha cho biết là "hóc búa" siêu đẳng dành cho những vị có trình độ đạt Huệ Nhãn đó à con!

Bài này mở ra cái minh triết bao la của Thượng Đế mà Cha đang hướng dẫn con từng bước học hỏi đó con! Hướng dẫn về phần Vô Vi bằng Điển, hướng dẫn về mặt hữu hình bằng ngôn ngữ qua trình độ của Đức Kim Thân đó con! Cho nên mấy năm qua, Cha vẫn lai rai chuyển bài đến để hướng dẫn cho "Thằng Thầy" tiến vào cõi khổ đó con! Thì biểu đôi khi con có phải sa lệ, phải bầm dập vì cái đám học trò ngu muội, thì con nên biết Cha đang dạy con đạp đổ cái vỏ Nát Bàn để lên Tối Đại Nát Bàn đó con! Con biết vậy không?

“Tiến vào cõi khổ,
Đạp đổ Nát Bàn.”

Cha chuyển bài y như Đức Kim Thân đã nói với con đó con! Thôi ráng học nghe con, nói sơ với "Thằng Thầy" một chút, bây giờ Cha nói chuyện với tất cả các con:

Các con tu Vô Vi, các con hành thiền, các con có "Pháp Báu" trong tay để nhờ nó mà trực tiến vào tâm, hồi quang phản chiếu, ngày đêm các con học BẾ NHÃN, NHỈ, TỈ, TRIỆT, THÂN để gom Ý, TRỤ THẦN. "Trong CHƠN CÓ GIẢ, trong GIẢ CÓ CHƠN", nhưng với người tu thiền đang trên đường tầm giải thoát, thì ngoại giới là uyển cảnh, là giả tướng, là những bài bản, những lớp tuồng hư cấu, chuyển biến theo lẽ biến dịch của trời đất đó con!, chuyển theo lẽ biến dịch của trời đất để linh hồn học hỏi tiến hóa đó!

Bây giờ Cha hỏi các con! Các con nói các con tu thiền, các con đang ngày đêm dụng pháp báu để lìa tướng quy tâm, rồi tu làm sao mà Cha ra bài kiểm tra một cái là nghiêng ngả té lăn cù hết trọi vậy con? Tụi con tu thiền mà gặp cảnh đảo điên ở ngoại giới bị té ngã nghiêng hết trơn là làm sao, là làm sao vậy con?

Là vì thiền mà tâm cứ phóng ra ngoại giới, rồi bị ngoại giới nó điều khiển hết, nó điều khiển hết, tụi con làm trật lất hết trơn, tụi con thấy vậy không? Phải biết mình là THẰNG CHĂN TRÂU, thằng chăn trâu phải ngày đêm GIỮ TRÂU, DẮT TRÂU, TỀ TRỊ CON TRÂU theo ý chí của mình, khổ nỗi các con lại không làm thằng chăn trâu, mà lại làm con trâu để cho ngoại giới nó xỏ mũi, nó dắt, nó lôi kéo, nó điều khiển luôn luôn vậy đó con! Nó điều khiển con luôn luôn, cho nên con giao động đảo điên với ngoại giới rồi ngã té lăn cù khóc là vậy đó, rồi lại trách tại sao có cảnh đảo điên làm cho người tu nản chí, ngã lòng...

Cha cười, mà cũng xót xa đau điếng nghe con!... Ra bài để cho các con trả nghiệp theo duyên nghiệp mỗi đứa; vừa để các con học chơn lý, vừa để kiểm tra trình độ tu học của các con. Ôi thôi! nhìn lại thì đâu được mấy đứa vững vàng. Tai ương, tật bệnh, hoạn nạn, khảo đảo, thử thách, v.v... là bài nhồi nghiệp, vừa là bài đo chất lượng người tu học nói chung, đo trình độ tâm pháp người tu thiền nói riêng đó con!

Cha kiểm lại phái Vô Vi thì đâu được mấy đứa con, phần đông thì hoang mang giao động, nản chí, ngã lòng, suy thoái tâm linh, thậm chí có đứa còn bỏ tu luôn nữa đó.

Có như vậy Cha mới có dịp xem xét coi các con có quyết chí tu, thật tâm tu hành hay là TU LƠ MƠ, TU TÀI TỬ, TU A-DUA, TU CƠ HỘI, đó! Và đây là dịp Cha đo chất lượng Bi - Trí - Dũng của người tu trong gian nan thử thách đó con! Chứ rồi Cha thấy các con làm thi, làm thơ, rồi viết tài liệu khuyên người ta tu, rồi thuyết đạo nghe cũng giỏi, rồi được người ta nể nang, người ta xưng tụng, người ta chạy theo bu quanh cũng đông.

Ấy! Điều này khiến cái phàm ngã của các con nó tưởng có trình độ, nó hiểu đạo cao siêu rồi đó, mà cái phàm ngã nó tưởng chỗ đó cho nên nó càng dễ rớt đó con!
Các con ơi! Trình độ hay không, đụng trận mới biết dỡ hay đó con!

Đó có dịp này Cha cũng xem con nói ngày nào con cũng thiền, chứ rồi con có thực thiền hay là chỉ có cái hình tướng ngồi đó mà lại phóng tâm tán điển, rồi con nói con hành pháp hàng chục năm, Cha cũng xem cái bản lĩnh con tề trị ngũ hành tới đâu đó con!

Cha hỏi thật, nếu các con tu hành đàng hoàng và quyết tâm tu, tại sao gặp cảnh khảo đảo tai ương hoạn nạn thì giao động ngã lòng, suy thoái tâm linh là làm sao ? Rồi có đứa đi trách Trời sao bao nhiêu năm nay tôi chỉ lo tu, ngày đêm dốc lòng vì đạo mà ngày giờ này gặp tai ương hoạn nạn khảo đảo quá độ. Đó! chứ rồi con há không biết rằng có cảnh ngộ mới đo lường tâm trí, Trời không dụng lửa đốt làm sao ra mặt vàng thau vậy con!

Thấy con nguyện tu, Cha cũng chuyển bài đến để cho con lên lớp vậy thôi con! Con phải biết trời làm cuồng phong để xem con có thực tâm quyết chí vượt qua Bỉ Ngạn Hồi Nguyên cho rõ mặt hiền nhân vậy mà!. Cha chuyển bài nhồi nghiệp vừa dụng cảnh để thử lòng thử tâm đo lường các con vậy thôi con!

Con thấy suốt bao năm qua, Cha đã rải giống minh triết giảng dạy đã nhiều quá rồi, Thầy cũng đã ta bà hoàng pháp ngày đêm nhắc nhở dẫn tiến các con cũng quá rồi, giờ thì chuyển bài khảo đảo, khảo pháp để sàng lọc, để kiểm tra mức độ tiếp thu thực sự của các con.

Chính cái bản lĩnh ứng phó của các con trong thử thách, nó nói lên cái mức độ tiếp thu thực sự của các con, chứ rồi các con hiểu đạo phải hiểu trên lý thuyết thì đâu có khó ! Các con hiểu để mà làm thi làm thơ, viết tài liệu khuyến tu, hiểu để đi thuyết đạo cho người ta nghe, làm đạo nói thì cũng đâu có khó con. Ôi thôi, đạo nói thì đầy dẫy mà ĐỐT ĐUỐC GIỮA BAN NGÀY ĐỂ KIẾM MỘT THẰNG SỐNG ĐẠO, MỘT THẰNG HÀNH ĐẠO THỰC SỰ CŨNG ĐỎ CON MẮT ĐÓ CON!

Bởi vậy tụi con tu Vô Vi mà gặp cảnh hỗn loạn đảo điên ngoại giới thì hoang mang, vậy là bị cái hữu vi sắc tướng bên ngoài nó xỏ mũi rồi! Mình bậy rồi! Mình có thiền gì đâu. Pháp báu trao cho các con, các con để làm gì? Sao mà không dụng nó để học kềm tâm mà đứng vững trong thử thách vậy con? Vậy tụi con tu thiền là tu làm sao? Tu thiền là làm sao? Rồi nghe ở đâu có thanh quang điển lành giáng xuống là ồn ào chạy theo mà không hiểu?

Chạy theo cái điển ngoại giới một cách mê muội mà không lo trụ điển, không lo giữ điển, không biết hồi điển để tạo điển, tụi con chạy theo điển kiểu đó là phải lạc lối thôi con! Phải lạc lối thôi!

Tụi con làm trật lất, làm tầm bậy rồi quay trở lại trách! Trách sao lại có những hiện tượng huyễn hoặc, hiện tượng Điển diễn ba lăng nhăng làm cho người tu hoang mang, rồi trách Thầy sao dẫn đi lạc lối, làm cho người tu mất niềm tin, nản chí, ngã lòng với đạo phân ly tan rã.

Con ơi con!... Con trách Thầy là trách làm sao? Con còn đòi gì ở Thầy nữa con! Pháp báu đã trao tay, con đường Thầy đi, Thầy đã cặn kẽ hướng dẫn lại các con rồi, Thầy cũng làm có bao nhiêu đó mà vượt khỏi sức hút hồng trần về cảnh giải thoát. Nếu thực sự con quyết tâm, quyết chí, kiên cường trui luyện thì rồi con cũng được như Thầy! Pháp báu con đã có rồi, nếu con hành pháp cho nghiêm minh thì đâu có đến nỗi con!

Với người tu thiền thì điều cơ bản thiết yếu là hồi điển, là trụ điển, con lại phóng tâm chỉ chạy theo cái điển ngoại giới rồi trụ vào đó, ỷ lại vào nó mà quên lo cái phần cơ bản thiết yếu của mình thì con phải hỏng hụt, chao đảo vậy thôi, con phải hỏng hụt chao đảo rồi té lăn cù là chuyện tất nhiên rồi con!

"Thanh Quang Điển Lành" nó là phương tiện dẫn tiến các con, mà phương tiện thì nó phải giả, dẫu là Thanh Quang cũng giả thôi con. Cha đã từng nói cái này rồi! Tại các con tưởng nó thật, các con chạy theo nó, con bám trụ vào đó mà không chuyên tâm hành pháp để hồi điển, trụ điển mình, cho nên đụng trận một cái, đụng những hiện tượng huyễn hoặc ba lăng nhăng mới thất kinh, mới hoang mang nản chí ngã lòng đó con!

Bài này Cha ra để phá mê các con đó à! Cho nên hãy tự trách mình không chuyên tâm hành pháp nghiêm minh, không lo hồi điển, không dụng pháp để kềm tâm, chứ còn đừng trách Thầy dẫn lầm đường.

Cha nghe Thầy dạy các con rằng phải lo tinh tấn hành pháp, hồi quang trụ điển, tự tu tự tiến. Cha không nghe Thầy dạy các con buông lung phóng tâm ra bám trụ ỷ lại vào cái điển quang ngoại giới! Thầy có giới thiệu cho biết Thanh Quang Điển Lành bên trên giáng xuống để trợ duyên cho người tu. Có! Cái đó thì có, nhưng mà Thầy không khuyên các con ỷ lại bám trụ vào đó để mà tu.

Nếu các con làm theo lời Thầy khuyên, LO DỤNG PHÁP QUAY VÀO TRONG KỀM TÂM TRỤ ĐIỂN, KHÔNG PHÓNG TÂM CHẠY THEO BÁM TRỤ Ỷ LẠI VÀO CÁI ĐIỂN NGOẠI GIỚI thì các con đâu đến nỗi, đâu đến nổi điên đảo, nản chí, ngã lòng.

Các con đâu đến nỗi suy thoái hư hỏng trước hiện tượng thanh quang điển lành bổng trở thành cái hiện tượng huyễn hoặc hư hỏng ba lăng nhăng. Không bám vào nó thì đâu vì nó mà hư hỏng, đâu vì nó mà ngã lòng nản chí suy thoái bỏ tu, có phải vậy không con?

Cho nên, các con hãy quay lại mà tự kiểm, để rồi tự trách mình thôi, tự trách mình thôi! Thầy đã truyền pháp "Hồi Điển Phản Quang", đốt ngọn đèn tâm soi lối tiến, mà mình thì làm trật lất hết, để tâm thức buông lung ngoại cảnh, bị cái sắc tướng bên ngoài nó điều khiển hết trơn nó làm cho mình tán loạn, gặp bài thi chuyển tới, gặp bài kiểm tra tới thì rơi rụng như sung rồi! Còn trách ai vậy con?

Cho nên những hiện tượng huyễn hoặc ba lăng nhăng thật cần thiết để mà dạy chơn lý và phá mê cho tất cả các con đó à! Đó! Cha thấy tụi con nhận mình là người tu thiền, đi đâu cũng xưng rằng tôi thuộc phái "Vô Vi" nhưng mà tâm trí phóng ra ngoại giới, rồi chê cái này giả, cái kia giả, la ồn ào tranh cãi, thắc mắc cái chuyện chơn giả bên ngoài mà không hiểu cái tướng ngoại giới đối với người tu thiền, nó vốn chỉ là huyễn, là ảo, nó là giả rồi, nó là giả rồi thì còn ồn ào tranh cãi làm chi để rồi chấp vào cái giả đó, rồi rước nó vào trong tâm để cho mình mất bình an vậy con? Con rước cái giả đó vào trong để cho mình mất bình an đó!

Cha thấy tụi con chia phe lập nhóm ồn ào tranh cãi chuyện người này mất điển, người kia mất điển, rồi đi đến chỗ sân si mất hòa khí, gây chia rẽ Huynh Đệ đó con!

Con ơi con! Con lo chi cho quá lắm chuyện người ta mất điển đến đổi mình phiền, mình bực, mất điển, mất bình an vậy con? Mình lo cái chuyện người ta mất điển đến đổi mình phiền bực giao động mất bình an là bậy rồi! Con lo người ta mất điển rồi con làm con mất điển, con thấy vậy không con? Trời không mong con lo cái kiểu vô minh như vậy!

Mỗi người đều có cái bài của mình theo phần "Căn duyên phước nghiệp nhân quả" và Luật Trời biết lo dẫn tiến con qua những bài học phong phú đa dạng, chuyển đến cho mỗi phần hồn. Vậy con cứ an tâm mà lo tu, không vì đó phải hoang mang thắc mắc, ồn ào tranh cải đó con!

Cha nói thật, chia phe lập nhóm hoang mang thắc mắc ồn ào tranh cãi chuyện người này người kia còn điển hay mất điển, rồi tạo nên một không khí hoang mang động loạn chung trong giới đạo cũng là một cái chuyện làm trật lất của người tu rồi con! Trật rồi!

Cho nên Cha khuyên tất cả các con phải thức tỉnh mà tu hành, lo hướng nội hồi điển quy tâm, thức tĩnh tu hành cho nghiêm túc, TRỞ VỀ LO PHẦN CƠ BẢN CỦA MÌNH, ĐÓ LÀ HƯỚNG NỘI HỒI ĐIỂN QUY TÂM ĐÓ CON.

Vạn sự do ta, ta phóng tâm tán điển rồi bị ngoại giới nó xỏ mũi nó điều khiển rồi ta trở lại trách Trời, trách cảnh, trách Thầy, v.v... Con nên hiểu rằng:

“Chẳng phải phướn động,
Chẳng phải gió động,
Chỉ có tâm động mà thôi con ơi!”

Người tu thiền phải thấy như thế, cho nên người tu mà còn nghiệp lực, còn trong vòng trầm luân tứ khổ, làm sao không gặp cảnh đảo điên để trả nghiệp, để học hỏi. Mà Trời phải bày cái cảnh đảo điên theo duyên nghiệp của nhân loại để giảng dạy chơn lý và vận chuyển cơ tiến hóa chớ con!

Vậy con trách Trời, trách cảnh làm chi con? Còn ông thầy ở ngoại giới cho dẫu là Minh Sư đi nữa cũng chỉ là phương tiện dẫn tiến con thì nó phải giả con! Con chạy theo ông thầy ở bên ngoài, chấp đó là Chơn rồi tôn sùng bám trụ ỷ lại vào đó thì có lúc con phải kẹt vì cái chỗ chấp của mình đó con. VÌ QUY LUẬT TIẾN HÓA MUỐN PHÁ MÊ CHO CON, NÓ PHẢI CHUYỂN BÀI PHÁ MÊ PHÁ CHẤP CHO CON ĐỂ CHO CON BỎ CÁI THÓI CUỒNG TÔN MÊ TÍN, Ỷ LẠI BÁM TRỤ VÀO CÁI ÔNG THẦY Ở BÊN NGOÀI ĐÓ, PHÁ MÊ CHO CON CHỨ CÓ GÌ ĐÂU, cho nên tại sao các vị đắc pháp thuở xưa đã dạy học trò rằng:

“Phùng Phật Sát Phật,
Phùng Tổ Sát Tổ” là vậy!

Phùng Phật phải sát Phật vì chấp ông Phật bên ngoài là chơn, bám trụ ỷ lại vào đó, nếu không sát ông Phật thì làm sao các con thấy được "Phật tánh" vậy hả? Cho nên nếu các con không thấy được ông thầy bên ngoài là giả thì chẳng bao giờ các con làm sáng được ông thầy ở trong con.

Đây có điều, thấy cái chỗ giả đó KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ CÁC CON KHINH THƯỜNG NÓ, HIỂU ĐƯỢC ÔNG THẦY Ở BÊN NGOÀI LÀ GIẢ KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ CÁC CON KHINH ÔNG THẦY, ĐẤY KHÔNG PHẢI LÀ SÁNG SUỐT MÀ LÀ CÁI THÓI NGÃ MẠN NGU XUẨN, CHO NÊN CON NÀO THẤY ĐƯỢC ÔNG THẦY BÊN NGOÀI LÀ GIẢ NHƯNG BIẾT TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO, BIẾT GIỮ LÒNG KÍNH TRỌNG, BIẾT ƠN BẬC KHAI SÁNG DÌU DẮT LINH HỒN MÌNH ĐỂ DỐC LÒNG MÌNH TU TIẾN ĐÁP LẠI THÂM ÂN, ĐẤY MỚI LÀ ĐỨA SÁNG SUỐT VẬY!


Cha cho biết như vậy, còn về Đức Kim Thân, hôm nay Cha cũng nói thẳng với các con, Cha chưa nghe Ngài kêu gọi các con chạy theo Ngài để sùng bái mê tín ỷ lại, Cha cũng không nghe Ngài kêu gọi ai tin Ngài nếu chưa hiểu sự chơn chánh của Ngài! Cha nghe ngoài Ngài khuyên các con lo tu cho đàng hoàng và không cần phải tin Ngài, tin mà không tu không bằng không tin mà tu.

Ngài nói hoài cái này. Cha nghe Ngài dạy con nào tưởng nhớ Ngài là phải lo linh hồn mình, tưởng nhớ Ngài thì phải sống đạo, sống với những gì ngài rao giảng nếu thấy đó là minh triết chơn lý, tưởng nhớ Ngài là như vậy, chứ không phải chạy đi tìm Ngài gọi là tưởng nhớ Ngài, không phải chạy đi tìm Ngài để bái lạy tôn sùng bám trụ vào cái giả tướng của Ngài! Ngài dạy các con không cần phải đi tìm gặp Ngài, vì trong con có sẵn Thượng Đế con.

Điều chủ yếu là con phải tìm ông Thượng Đế trong con và làm sáng ông Thượng Đế đó thay vì chạy theo cái giả tướng của Thượng Đế bên ngoài đó con. Các con đọc lại những lời giảng dạy của Ngài mà xem, cho nên đứa nào chạy theo bám trụ hình tướng

Ngài trong mê muội thì có lúc nó phải giao động hoang mang là chuyện tất nhiên rồi! Các con phải biết rằng bài bản diễn xuất của Ngài thì thiên hình vạn trạng ngôn ngữ nào mà nói cho hết, trí Phật Tiên còn phải nghiên cứu học hỏi, huống gì trí phàm nhân mà làm sao mà đánh giá cho được con, việc của trời đất vận chuyển làm sao các con rõ, và cái giả tướng của Ngài còn phải biến tướng theo lẽ biến dịch của thiên địa làm sao các con hiểu.

Cho nên mê chấp vào cái giả tướng của Ngài, bám trụ vào nó trong mê muội thì làm sao khỏi hoang mang! làm sao khỏi hoang mang? Đó, rồi bây giờ đổ thừa tại cảnh khảo đảo, cảnh đời hỗn loạn, tại Thầy thế nọ, tại Kim Thân Cha thế kia cho nên tui ngã lòng nản chí, mất niềm tin tu hết nổi, tu không nổi! Tui bỏ tu! Đổ thừa vậy là bậy rồi con!

Mình tu cho phần hồn mình nhờ, mình tu trước tiên là vì mình, cho mình, không tu là tự hủy diệt mình, không tu là chịu quy luật đào thải, không tu là mình thiệt thòi, vì người này kẻ kia hay vì cái gì đó mà nản lòng, mất niềm tin, bỏ tu là bậy rồi! Cha hết sức đau xót cho nhiều con vì tưởng nghĩ ngu muội như vậy mà nản lòng, mà hư hỏng rồi bỏ tu.


Con ơi con! Nếu con thắc mắc, nghi nan sự sáng suốt của Thầy, nếu con hoang mang ngờ vực Kim Thân Cha thì Cha nói thật, chưa hiểu con cũng không nên tin, không cần tin, không nên chạy theo để làm gì! NHỮNG VỊ THẦY Ở BÊN NGOÀI CHỈ LÀ PHƯƠNG TIỆN ĐỂ DẪN TIẾN CÁC CON HỌC HỎI CHƠN LÝ VÔ CÙNG VÔ BIÊN CỦA TRỜI ĐẤT, mà phương tiện thì giả! Con chạy theo ông thầy bên ngoài, mê chấp trọn tin ông thầy đó là chơn là bậy rồi!

Cha khuyên con không hiểu thì không cần tin, không nên tin ... để làm gì? Con phải biết mọi sự đều vô thường, đều phải biến dịch theo lý Trời đó con! Trọn tin và bám trụ vào cái vô thường đến khi nó biến thái thì con phải chới với, hỏng hụt đó thôi!

Con thấy vậy không con? Duy có điều, trong vạn sự vô thường ấy! Có cái lẽ "hằng hữu" mà con phải tin! Đó là cái gì? Đó là luật tiến hóa chuyển động chi phối luôn luôn và mọi sự phải chuyển hóa theo quy luật.

Con người phải biến chuyển tiến hóa theo quy luật, không tiến kịp thì bị luật nó đào thải! Đây là điều chắc chắn, mà muốn tiến kịp thì phải tu, tu thật sự, quyết tâm quyết chí, không vì bất cứ lý do nào, trở ngại nào mà bỏ tu, vì bỏ tu là tự đào thải mình!

Đó! Vũ trụ và con người từng giây từng phút phải tu, phải tiến theo quy luật. Đây là cái lẽ chơn chánh, là cái lý hằng hữu của trời đất mà các con phải tin mới được. Các con phải tin và không thể không tin, không tin chỗ này là tiêu, là hủy diệt đó con! Rồi mà đã tin là phải tu, tu thật sự, quyết tâm kiên trì dũng cảm vượt mọi thử thách trên cuộc hành hương vĩnh cửu của mình đó con!

Cha nói lại, "tu" là bản năng phấn đấu đời đời để sinh tồn của con người và vũ trụ đó con! Không tu là tự tuyên án hủy diệt mình đó con! Con khá biết cho Cha, con khá hiểu chỗ này cho Cha đi con!

Thôi thì hôm nay Cha có vài lời nhắc nhở tất cả các con, để cho các con suy nghĩ rồi nghiêm khắc nhìn lại những sai lầm của mình để dốc lòng thực tâm sửa sai, và quyết chí tiến bước đi con.

Thôi Cha dừng ở đây và ban ơn cho tất cả các con.

NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN.

http://www.vovi.org/

Huấn Từ Trước Khi Đi Vào Cơ Quy Ẩn 25/2/1979

Huấn Từ Trước Khi Đi Vào Cơ Quy Ẩn 25/2/1979

Mấy hôm nay, CHA cũng cảm kích vì thấy việc CHA ra đi, việc Cha sắp sửa lui vào cơ qui ẩn, khiến cho các con, cũng rằng nghĩ đến CHA, và rồi cũng tìm mọi cách để len đến đây, để gặp CHA, để đảnh lễ CHA, và rằng để hiến dâng một chút tâm thành, thiện ý trước ngày CHA ra đi qui ẩn.

Đó là điều, khiến CHA cảm xúc. Các con gởi đến CHA tất cả cái tấm lòng kính trọng và sự luyến lưu, trước khi cha lên đường.

Thật tình rằng con ơi, CHA yêu thương các con vô vàn! CHA vẫn muốn các con có những cơ hội, những phút giây đến với CHA, quây quần bên CHA để nghe một vài lời chơn chánh, để mở thêm trí, để khai thêm tâm, để được tiến bộ, để phần hồn có cơ hội phong phú thêm, để rồi phấn khởi, dấn bước, trên đường hành hương về chốn cũ, CHA cũng khát khao được các con yêu thương. CHA cũng khát khao có những cảnh đông đúc, vui vầy, quây quần bên CHA, để rồi thể hiện cái tình CHA con, thể hiện cái sự thân mật ưu ái giữa CHA với con để nhắc nhở các con tưởng nhớ Cội Nguồn.

Vì CHA ở trên kia, từ trung tâm của vũ trụ, CHA LÀ KHỐI HÀO QUANG VÔ CỰC VÔ BIÊN, KHÔNG HÌNH KHÔNG TƯỚNG, CHÓI LÒA, LÀ MỘT KHỐI ĐẠI LINH QUANG TỎA SÁNG KHẮP CÀN KHÔN VŨ TRỤ! ĐÓ ĐÓ CON, CHA THẬT CỦA CON ĐÓ! THƯỢNG ĐẾ ĐÓ! KHÔNG HÌNH KHÔNG TƯỚNG, LÀ ĐẠI HỒN BÀNG BẠC KHẮP CÀN KHÔN VŨ TRỤ! Và rồi, tách rời Tiểu Hồn ra, Đại Ngã tách ra Tiểu Ngã, Đại Hồn tách ra Tiểu Hồn, để xuống thế học hỏi: Tiểu Hồn CHA ra đi xuống thế để học hỏi. Rồi học trược, nhiễm trược, rồi mê trược.

Rồi trải qua bao nhiêu kiếp sống, quên căn, quên cội, quên nguồn, quên nguyên lai bổn tánh. Cho nên nó quên rằng, nó vốn dĩ là Đại Hồn của Vũ Trụ. Nó vốn dĩ không khác gì Đại Hồn của Vũ Trụ NÓ CHÍNH LÀ THƯỢNG ĐẾ ĐÓ THÔI!

Nhưng rồi nó quên đi cái bản chất Thượng Đế của nó! Cho nên rồi, nó vẫn ngụp lặn trong bể trầm luân, xuống dưới nặng, học nặng, rồi mải miết ngụp lặn trong cái nặng, và chưa thoát ra được khỏi cái nặng này, là đã nó quên đi nguồn cội của nó đó thôi. Cho nên rồi! nó không còn thấy nó là Thượng Đế nữa.

Và đối với nó, Thượng Đế là cái gì quá xa xôi, quá mơ hồ, Thượng Đế là cái gì quá vĩ đại, xa cách linh hồn nó quá đi thôi! Cho nên con ơi, Cha cảm thấy cô đơn, Cha cảm thấy cô đơn vô cùng tận, vì các Tiểu Hồn của CHA không thấy được CHA của nó, không hiểu được nó là CHA nó, CHA nó là nó, cái tình của nó đối với CHA nó, bổng hóa ra, xa lánh, lạc lẽo, khiến cho CHA nó cô đơn, khiến cho CHA nó sầu tủi, và rồi ngày trở về của Tiểu Hồn thật không rằng có hẹn! Cho nó ra đi, rồi không thấy trở về.

Cho nên các con ơi, CHA khao khát các con tưởng đến CHA biết chứng nào! CHA khao khát các con, nghĩ tới Thượng Đế bao nhiêu! Nghĩ tới Thượng Đế, hướng về Thượng Đế, nhớ đến Nguồn Cội, để rồi phăng dần dần, ra Nguồn Cội của mình, thấy lại được nguyên lai bổn tánh, rồi cuối cùng hợp nhất với Thượng Đế, hợp nhất làm một với Thượng Đế, và thấy các con là Thượng Đế đó thôi!

Cha mong sao các con hiểu được chỗ này, nhưng các con ơi, phần đông các con đều kẹt trong vô minh, và thấy sự cách xa vạn dặm giữa các con đối với Thượng Đế. Cho nên CHA thực xót thương, thật tủi buồn và thật cô đơn, khát khao tình yêu của các con đối với CHA không kể xiết. Ý niệm về CHA đối với các con thấy quá vô cùng tận, cũng chính vì vậy, mà rồi, nếu ở trong Vô Vi thì các con không thể khó mà nhận định CHA, khó mà hình dung ra CHA, khó mà có thể tưởng nhớ CHA.

Cho nên rồi, CHA mượn phần hữu vi, hữu sự, tượng trưng Thượng Đế, để cho các con hình dung ra Thượng Đế, các con không thấy được Thượng Đế, thì rồi CHA mượn phương tiện, CHA mượn phần hữu thể để cho các con hình dung ra được chút hình ảnh của Thượng Đế, để rồi tập cho các con tưởng nhớ tới Thượng Đế, hướng về Thượng Đế, và tưởng nhớ Nguồn Cội, rồi dần dần phăng ra đường về, rồi dần dần cảm nhận lần lần, phăng dò lần lần, nhận thức lần lần cái nguyên lai bổn tánh của các con.
Các con là gì? Các con là ai? Các con từ đâu ra đi? Từ đâu tới đây? Và rồi phải trở về đâu?

Cho nên con ơi, CHA khát khao biết bao nhiêu sự quây quần, tề tựu của các con ở quanh CHA, khi CHA xuất hiện ở dưới cõi trần. Vì CHA trên kia, CHA ở đây, về Vô Vi thì các con không thấy, các con không hình dung. Cho nên các con xa xôi với Thượng Đế và nghĩ Thượng Đế quá xa xôi với con. Cho nên, CHA xuất hiện và mượn cái hình dung hữu vi hữu thể, để các con thấy được, CHA gần với con, các con thấy rằng Thượng Đế có đây ở tại cõi hồng trần này, gần bên con đó, chia sớt ngọt bùi, lăn lóc với chúng con, ngụp lặn cùng với các con ở cõi trần ai này đó thôi! Cho các con thấy Thượng Đế gần với chúng con hơn, cho các con nghĩ tới tình CHA hơn nữa, yêu CHA hơn, nhớ CHA hơn, tưởng tới CHA hơn, để rồi lo mà trở về con ơi! Lo thức giác để quay về đó con!

Nhưng rồi tại sao màn này CHA đóng cửa? Tại sao màn này, có nhiều con đến với CHA, muốn được vào một chút để diện kiến CHA, khao khát được gặp CHA, tâm tính thành, ý khát khao, mong được đến một chút với CHA. Nhưng rồi có khi không được gặp, có khi không được cái duyên phước này. Con ơi con!

Vì các con phải biết, màn này là màn CHA để khối trược làm việc, loạn động hoành hành. Cũng vì vậy, chưa phải màn, chưa đến lúc tiện. Cho nên nhiều khi xót xa đau lòng mà bế cửa.

Có nhiều con từ các nơi đổ về, từ niền tây, miền trung, miền đông, các tỉnh, các nơi xa xôi, không ngại đường sá, không ngại nhọc nhằn. Đó! cũng đến với CHA, muốn được vô để diện kiến CHA, nhưng rồi CHA phải bế cửa, không cho các con này tiếp xúc, vì sao? Không phải không chứng tâm nó, không phải không hiểu lòng nó. Vì nó nguyện nó đến với CHA, CHA đã chứng rồi, chứng tâm nó và đến với Vô Vi, đến Vô Vi với nó, đến bằng Vô Vi với nó, chứng nó rồi.

Nhưng rồi, phần hữu vi thì nó hữu hạn và rồi cũng có sự cách ngăn con. CHA chưa tiện, nên không thể cho gặp, vì cho con này gặp, thì phải cho con khác, rồi làn sóng khắp nơi càng lúc càng đổ tràn về. Màn này phương tiện hiếm hoi, các con đi cực khổ, nhọc nhằn, xa xôi, cách trở, đủ thứ mọi khó nhọc, đủ mọi gian lao, muốn đến với CHA.

Có nhiều con tận Cà Mau, phải di chuyển một cách hết sức là cực khổ, gian lao để lên được đến đây. Nhưng rồi, nếu CHA cho các con này gặp, thì cả trăm con ở Cà Mau sẽ tràn lên nữa! Cho nên, cũng thấy chỗ này, cũng thấy chỗ nhọc nhằn này, và rồi cũng chưa phải màn để cho CHA xuất hiện nhiều. Cho nên, CHA đành phải bế cửa, chưa cho nó gặp đó thôi.

Nhưng lòng CHA rung động, cảm xúc, có khi các con bên ngoài nguyện với CHA, nói: CHA ơi! CHA cho con vô gặp CHA một chút. Lời nguyện này CHA bắt được luồn điển, nhưng rồi CHA không cho vô được, CHA trong này CHA cũng khóc đó con! Cho những con này ra về, trong này CHA khóc luôn!

Khát khao chúng nó đến với mình, màrồi mình không tiếp được nó, không gặp được nó, bằng mặt hữu vi dưới cõi hồng trần, CHA cũng thấy lòng đau khổ. Nhưng rồi con ơi, vì chưa tiện nên các con cũng hiểu chỗ này.

Cho rồi, có nhiều con cũng buồn, cũng thấy mình chưa duyên phước, cũng nghĩ rằng chắc CHA chưa chứng tâm, nhưng không phải vậy đâu con! Con nào tâm thành ý thiện, khát khao thực tình thực lòng thì ắt CHA phải chứng tức khắc. Rồi, mặc dù không cho nó gặp, nhưng CHA cũng gặp nó bằng vô vi, CHA đến với nó bằng vô vi và ban cho nó chút ơn phước bằng vô vi.

Nhưng vô vi thì nó không thấy, nó cũng muốn phải thấy hiện thể bằng hữu vi, cho nó được nhìn, cho nó được nghe, cho nó được rõ hư, cho nó được thỏa mãn cái tấm lòng khát khao của nó. CHA cũng biết chứ con, nhưng rồi, vì chưa tiện đó thôi. Cho nên các con này đừng nghĩ CHA không chứng mà buồn...

Cho nên rồi, nhưng rồi CHA nói thì nói vậy, CHA cũng có những con chưa được gặp, nhưng rồi cũng có những con được chút may mắn chút duyên phước len vào được để gặp CHA. CHA nói bế, nhưng cũng có khi hé chút cửa, cũng có một vài khi hé chút cửa, thì những con nào có chút duyên lành để hội ngộ, trước ngày giờ, thì rồi cũng được ân phước để len vô để được gặp CHA, để được hưởng chút hồng ân thanh điển, để nghe một vài lời giảng dạy, để rồi mượn đó là cơ hội mà tiến bộ cho linh hồn, phải không con? đó! cũng có chút này, CHA cũng còn hé một chút, nhưng đến nay, đã đến lúc mà CHA phải bế chặt rồi.

Vì như CHA đã nói, đã đến lúc ánh sáng phải ẩn dạng hoàn toàn, để bóng tối tràn lan thao túng. Cho nên CHA phải đi vào cơ qui ẩn đó con!

Cơ qui ẩn này, CHA cũng quyết định từ trước, từ lâu rồi, nhưng rồi cũng ráng một chút dần dà một chút, dần dà đây cũng là để ban phước cho chúng con đó thôi. Nhưng rồi đến nay, đã đến lúc mà rồi, cơ sát phạt rất dữ và quỉ, ma, khối trược sẽ lộng hành, sẽ khảo đảo trần gian. Cho nên, CHA LUI VÀO CƠ QUI ẨN ĐỂ THỂ HIỆN SỰ VẬN CHUYỂN CÔNG BẰNG CỦA CÀN KHÔN, ĐỂ THỂ HIỆN CÁI ĐỊNH LUẬT CHUYỂN HÓA CỦA CÀN KHÔN, đến lúc nó phải như vậy. CHA ĐI THEO THIÊN CƠ, CHA ĐI VÌ ĐÂY LÀ THIÊN Ý. Cho nên, các con cũng hiểu chỗ này, biết chỗ này. Rồi, thì sau khi CHA ra đi đây, sau khi CHA ẩn mặt.

Ẩn mặt đây không có nghĩa là CHA không có với các con. CHA vẫn còn đó, bàng bạc trong các con, bàn bạc trong không gian, bàng bạc ở khắp nơi, Thượng Đế ở đâu cũng có con! phần hữu vi CHA vắng bóng, nhưng mặt vô vi CHA vẫn có bất cứ đâu.

CHA vẫn ngự trong lòng chúng con, nếu chúng con muốn rước CHA, CHA vẫn đến với chúng con, nếu con muốn nhớ CHA, CHA vẫn thăm viếng chúng con, an ủi chúng con, khi chúng con khát khao mong chờ hồng ân CHA, mong chờ sự hiện diện của CHA để hóa giải và an ủi chúng con đó.

CHA ra đi đây, không có nghĩa là không còn CHA nữa. CHA ra đi đây, không có nghĩa trên con đường hành hương của chúng con, trên con đường phản bổn hồi nguyên không có CHA bên cạnh với chúng con.

CHA vẫn bên cạnh chúng con để dìu dắt, âm thầm, lặng lẽ, không âm thinh, không tiếng nói bằng tai trần chúng con có thể nghe được, nhưng CHA nói nho nhỏ trong linh hồn chúng con.

CHA nói nho nhỏ trong tâm chúng con đó, với những con nào tiếp xúc với CHA, tiếp xúc, chuyện trò, chuyện trò với Thượng Đế, chuyện trò với Thượng Đế, nói chuyện với Thượng Đế, tâm sự với Thượng Đế, thì CHA vẫn cùng với các con tâm sự, CHA vẫn nói trong tâm các con đó!

Âm thinh của Đại Hồn vẫn bàng bạc, vẫn chiếu rọi, lặng lẻ trong kiếp con đó thôi, CHA vẫn cùng đi với chúng con! Nếu chúng con tưởng nhớ CHA, CHA vẫn bên cạnh và ngay ở trong con nữa. Trên con đường hành hương của chúng con, nếu con nào quyết tâm đi và tưởng nhớ Thượng Đế, thì ắt phải có CHA cùng với nó mà đi chớ con!

CHA LÀ NGƯỜI BẠN ĐƯỜNG TRUNG THÀNH, THỦY CHUNG, TRỌN VẸN VÀ TRỌN ĐẠO VỚI CÁC CON.

CHA trung thành với các con từ thuở các con từ trên kia xuống dưới này, tiếp tục trung thành và thủy chung cho đến ngày các con trở về thôi con!
Không có bạn đường nào thủy chung hơn nữa! không có bạn đường nào trung thành và trọn đạo hơn nữa các con.

CHA đó con, CHA thật đó con, CHA trần gian của các con thì giỏi lắm chăm sóc các con, thương yêu vài mươi niên thôi, cho cùng lắm là trăm năm cũng hết, qua kiếp khác rồi thôi! Nhưng CHA đây con, CHA thật của các con đó, thì rồi tận tụy với các con, chăm sóc các con từng giây phút, từ thuở các con xuống thế cho đến ngày trở về, hết kiếp này sang kiếp khác, ở cõi hữu hình cũng như cõi vô hình.

Khi nó ra cõi hữu hình nó có xác thân, chăm lo linh hồn, chăm lo cái phần chúng nó theo bên cõi hữu hình. Khi nó bỏ xác thân qua cõi vô hình lại tiếp tục chăm sóc linh hồn nó ở cõi vô hình và rồi tiếp tục như vậy. Hết kiếp này sang kiếp khác, từ ngày xuống thế cho đến lúc trở về đó thôi!

Là người Cha hết sức tận tụy, là người CHA thật tình, CHA mà MẸ luôn đó, vì cực khổ, chịu cực chịu khó chăm sóc chúng con từng chút đó thôi.

CHA MẸ mà rồi là bạn đường luôn đó, bạn này trung thành luôn luôn, dẫn dắt luôn luôn và cùng đi với chúng con luôn luôn đó thôi!

CHA đi cùng với chúng con trong định luật, CHA đi cùng với chúng con trong sự khảo đảo của nghiệp sát của nghiệp chướng trần gian. Khi các con chịu sự khảo đảo của định luật Nhân Quả, CHA cũng cùng đi đó thôi! Cho chúng con chịu trả quả, nhồi quả, sát phạt cũng rằng là đi đó thôi, cũng là thể hiện tình yêu thương của Thượng Đế, CHA cho các con biết chỗ này.

Vì linh Hồn của các con cần thiết chuyện chỗ này để tiến bộ, để nó thăng hoa, để rồi nó hiểu biết, để nó phong phú hơn, để rồi có ngày trở về với CHA đó thôi con.

Cần thiết để cho nó tiến hóa, cần thiết để dẫn dắt nó, đó..! con. Nếu không có những thứ này linh hồn các con không thể nào tiến bộ, đó!. Cho nó học hỏi, chăm sóc nó, trui rèn nó, huấn luyện nó, giáo dục nó, để rồi cho nó càng lúc càng hiểu, càng lúc càng mở trí, cho đến khi nó trở về làm một với CHA, hợp nhứt với CHA, và nó trở về là CHA luôn đó thôi.

Phản bổn qui nguyên, trở về Nguồn Cội. Cho nên con ơi, hãy nhớ về CHA thật, CHA thật của mình, hướng về đó, ông cha của thế gian giả tạm trăm năm. Khuyên các con, phải tròn hiếu đao đối với song thân ở cõi thế gian là để các con có cơ hôi học hiếu đạo để tưởng nhớ tới Cội Nguồn.

Như các con phải tưởng nhớ:

"Công CHA như núi Thái Sơn
Nghĩa MẸ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ MẸ kính CHA
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con".

Thì những đứa trẻ con nho nhỏ được học những bài học giáo khoa thấp thỏi, cũng rằng dạy nó chữ hiếu đối với cha mẹ song đường. Là để làm gì? Để huấn luyện linh hồn nó, tập từ từ tưởng nhớ tới cha mẹ trước mặt mình, cha mẹ của mình ở tại cõi hữu vi này, ở tại cõi hồng trần này.

Đó! Để rồi từ từ dạy nó lần lần hiểu biết, phăng ra nguồn cội cho ra cha mẹ thật của mình ở đâu? là ai? từ đâu? từ nguồn cội, rồi để dạy nó tưởng nhớ công cha trên kia, nghĩa mẹ trên kia để nó làm tròn đạo làm con để nó lo trở về. Đó con! tròn đạo làm con là không phải bỏ cha mẹ đi luôn, mà phải có ngày về để vấn an sanh đường chớ con.

Đó! con ơi, cho nên các con ơi, ráng nhớ chỗ này cho CHA, nhớ rằng mình từ nguồn cội ra đi và phải trở về đó, nhớ rằng Thượng Đế là CHA của các con thật tình đó thôi. hãy nhớ Thượng Đế, tưởng đến Thượng Đế, luôn luôn rằng Thượng Đế ở trong con, rước Thượng Đế đến với con, và rồi luôn luôn hợp nhứt làm một với Thượng Đế. Cho nên màn này CHA khuyên các con nên niệm "NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN", đó con!.

CHA khuyên các con niệm câu này, vừa để bảo hộ cho các con, nhưng rồi nếu các con chỉ nghĩ rằng niệm câu này để Thượng Đế hộ trì cho mình rhì rằng chưa hiểu nhiều, trí chưa khai mở được. Phải nhớ rằng khi niệm chỗ này là THỨC GIÁC ĐƯỢC NGUYÊN LAI BỔN TÁNH, THẤY ĐƯỢC BẢN CHẤT THƯỢNG ĐẾ CỦA MÌNH, THẤY ĐƯỢC MÌNH LÀ THƯỢNG ĐẾ, MÌNH LÀ TIỂU HỒN CỦA NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ xuống đây để học hỏi, tên thật của mình là Ngọc Hoàng Thượng Đế, chính danh của linh hồn con là Ngọc Hoàng Thượng Đế, và rồi khi con niệm câu này, ĐIỂN CỦA CON HÒA VỚI CÀN KHÔN VŨ TRỤ, ĐIỂN CỦA CON LÀ MỘT VỚI THƯỢNG ĐẾ ĐẤY THÔI.

Con hiểu được chỗ này điển của con ắt sáng hơn, trí của con phải mở nhiều hơn, và linh hồn các con chóng tiến bộ hơn, con hiểu chưa? Và khi con hiểu được chỗ này thì tự nhiên, dầu con không cầu, dầu con không vọng, dầu con không muốn cũng có sự hộ trì đó thôi. Vì điển con thanh hơn, điển con sáng hơn thì con bớt trược hơn. Bớt trược là đương nhiên bớt khổ, bớt khổ thì rồi nó, đó là sự hộ trì đó con. Con đang hộ trì con đó, nhờ con biết hợp nhứt với Thượng Đế.

Con đang được phò trợ, con đang tự hộ trì mình nhờ con biết hợp nhứt với Thượng Đế. Các con nghe rõ chưa?

Đó! Cho nên khi niêm "NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN" điển con hòa với điển của Càn Khôn, điển con hợp nhứt với điển của Thượng Đế, chúng nghĩ chỗ đó giùm CHA đi! Cho nên, CHA khuyên các con, màn này là màn đại khổ, khổ ở khắp nơi, nạn ở khắp nơi, khổ nạn ở bất cứ đâu, bất cứ giờ phút nào, bất cứ ở chốn nào.

Cho nên các con phải hợp nhất với Thượng Đế luôn luôn, ở bất cứ đâu, bất cứ phút nào và bất cứ chốn nào, các con rõ vậy chưa? Tưởng nhớ Thượng Đế luôn luôn, nhờ đó điển được sáng hơn chút, sáng hơn để hóa giải bớt trược của mình, hóa giải bớt trược của mình thì mình bớt được chút khổ, bớt được chút nạn, hóa giải được chút khổ nạn cho mình đó thôi.

Con rõ chưa? Ngoài ra màn này, trong cơn khổ nạn, chúng con ráng giữ mình cho thanh, giữ được sự ổn định nội tâm, giữ được điển con ơi! CHA khuyên các con màn này, khi khối trược hoành hành sát phạt, điển của chúng con dễ bị giao động, dễ bị hỗn loạn rồi dễ bị phân tán. Điển phân tán tức là mất điển, mất điển thì trược điển thế vào, trược điển thế vào tức là phần hồn các con chịu ô nhiễm, tụi con bị trược hơn, trược hơn thì là gì? là khổ nạn đó con.

Vì khi con trược hơn là con tự động kêu gọi hút khối trược tới khảo đảo mình đó thôi. Con nào trược nhiều chừng nào khổ nhiều chừng nấy! Ô nhiễm trược chừng nào sẽ bị trược khảo nhiều chừng nấy, con rỏ chưa? Cho nên màn này phải ráng giữ điển, giữ sự ổn định nội tâm, tránh bớt những cái vọng động vô ích, tránh bớt những cái loạn động của ngoại cảnh.

MÀN NÀY CHA KHUYÊN CÁC CON QUAY TRỞ VÀO BÊN TRONG, SỐNG VỚI NỘI TÂM CỦA MÌNH, CHO TÂM BỚT VỌNG RA NGOẠI CẢNH CON ƠI! ĐÓ, CHA KHUYÊN CÁC CON CHỖ NÀY, VÌ VỌNG RA NGOẠI CẢNH TỨC KHẮC BỊ ĐẢO ĐIÊN VÌ NGOẠI CẢNH, VÌ NGOẠI CẢNH BÊN NGOÀI HỔN LOẠN, ĐẢO ĐIÊN. DẦU THẤY BẤT CỨ ĐÂU CŨNG LÀ SỰ THỐNG KHỔ, SỰ ĐIÊU LINH, SỰ LẦM THAN, PHẢI KHÔNG CON. Cho nên rồi các con dễ bị giao động, lo sợ, buồn rầu, phiền não.

CHA khuyên các con, màn này mình có lo cũng không làm giải bớt nạn, mình buồn rầu, khổ sở, lo lắng, phiền não cũng không giải được bớt khổ nạn cho mình. Vì sao? Khi các con buồn rầu, khi các con vọng động, khi các con lo lắng, sợ đủ thứ khổ nạn thì tức khắc lúc đó các con mất điển. Vì phiền não vọng động nọ kia làm cho thần tán loạn, tư tưởng bị phân tán, điển lực của con phải suy, mất điển, thì rồi! tự nhiên rằng phải trược hơn, trược nhiều hơn thì rồi khổ nhiều hơn.


Cho nên buồn rầu, vọng động phiền não đã chẳng những không giúp ích các con, giải bớt nạn khổ, mà còn có khi làm các con thêm khổ nữa đó. Cho nên màn này vững tin ở sức mạnh thiêng liêng, vững tin ở Trời, Hợp nhứt với Thượng Đế, tưởng nhớ Thượng Đế và rồi Ngài sẽ cùng gánh khổ với chúng con đó thôi, cùng đi với chúng con lướt dặm qua những chông gai thử thách, qua những khó khăn, qua những hiểm nghèo, qua những khổ nạn. Các con nên nhớ Thượng Đế đi con, cùng với Ngài ở bất cứ giờ phút nào, thì Thượng Đế cùng làm việc với con, cùng sinh hoạt với con luôn luôn, nếu các con tưởng nhớ Thượng Đế luôn luôn, và kêu Ngài đến với con luôn luôn. Đó! bất cứ đâu và bất cứ giây phút nào.

Ngoài ra nhớ tập ăn chay trường! Con nào chưa ăn được gấp rút lo ăn đi! Con nào ăn rồi ráng giữ hạnh trường chay đi con ơi! quan trọng CHA mới kêu, cần thiết CHA mới kêu. Cơ chết chóc, khảo đảo trần gian, khối trược sẽ sát phạt, những con nào còn rước trược điển của thú vô đây thì rồi nó sẽ bị khảo đảo nhiều lắm con ơi! Lo mà hóa giải bớt cái này đi, vì đem trược điển của con thú vô, trong màn này, màn này khối trược đã rất dầy, chúng con đã vốn dĩ phải ô nhiễm rồi, vì trược khí đã chẳng những không tống bớt trược ra thì còn rước thêm trược điển vào nữa con! Đó có phải chăng các con tự khảo mình đó, tự đem cái khổ thêm cho mình đó, tự làm mình nặng nề thêm đó thôi con!

Các con trong phái Vô Vi ỷ rằng có cái Pháp Luân có thể tống bớt trược, cũng có, nhưng rồi CHA cho biết màn này không hữu hiệu bao nhiêu đâu con! Vì trược khí quá dầy, âm khí quá nhiều, các con mỗi lần Pháp Luân Thường Chuyển hít vào không được bao nhiêu dương đâu, âm nhiều lắm con! Âm khí, trược khí nhiều, đem cái thanh vô rất ít, cho nên màn này CHA khuyên các con nên siêng năng vận Pháp Luân, là để được dương nhiều một chút mà đỡ cho cái thân, đỡ cho cái linh hồn để mà nhờ trong cơn khổ nạn này, đó! Cho nên Pháp Luân màn này cũng ít thông, nặng nề hơn, các con Thiền màn này khó hơn, CHA biết! khổ, khó, thấy nặng, thấy cực, thấy động nhiều, rồi thấy nặng nề hơn trước nhiều lắm, CHA biết vì trược khí rất nhiều. MÀN CÁC CON PHẢI CỐ GẮNG MƯỜI LẦN HƠN TRƯỚC, PHÁP LUÂN THƯỜNG CHUYỂN CHO NHIỀU ĐỂ TỐNG BỚT TRƯỢC.

Đó, vận dụng đủ mọi thứ gì có thể làm cho mình bớt trược, tìm đủ thứ mọi phương tiện, mọi cách thức để cho được giải bớt trược, thì rằng con ơi! đã chẳng những giải bớt trược. Thì thôi, con lại còn rước thêm trược vào làm gì nữa con ơi! bằng cách rước những cái ĐIỂN CÁC LOÀI THÚ VẬT VÔ LÀM GÌ NỮA! TRƯỢC THÊM NỮA THÌ NẠN THÊM NỮA, TRƯỢC THÊM NHIỀU THÌ KHỔ THÊM NHIỀU. Đó con ơi! Con tống ra không được hết, đem nó vô đây, rồi chúng nó sẽ khảo con đó thôi.

Rồi nay mai các con sẽ thấy, những cảnh bị xâm nhập, phải không? tụi con sẽ có nhiều đứa trong các con bị ngoại xâm, bị xâm nhập, bị thú xâm nhập. Những phần hồn thú đó con, đứa nào mà nặng nghiệp với chúng nó, nặng nợ với chúng nó, chúng nó sẽ khảo đó con. Đó! Nó khuấy phá, nó khảo đảo, nó hành cho bệnh hoạn nọ kia.

Rồi phải con, đó! rồi có khi gặp những cái xui xẻo, khổ nạn tới không chừng, vì trược nhiều hơn, rồi các con có thể vì trược này, những khi cái phần ở bên các cõi vô hình, phần trược đó! nó sẽ mượn các con, nó sẽ tá vào các con, xúi dục các con hành động theo ý của chúng nó, nó sẽ phá điển, lấn áp điển của chúng con, lấn áp phần hồn của chúng con để chiếm chúng con, để nó tá vào đó, để nó hành động theo ý muốn của chúng nó, để nó sát phạt trần gian. CHA cho biết như vậy, vì màn này chúng nó cần lắm, cần cái phần hữu vi để cho Khối Trược Vô Vi làm việc, CHA cho biết như vậy. Cho nên con nào trược nhiều, nặng nề nhiều, và rồi chúng nó, hạp điển với chúng nó, hạp với trược của chúng nó đó, chúng nó sẽ tá vào đó để sử dụng đấy con.

Cho nên các con ơi! gấp rút và cần thiết phải lo cái này, rồi các con sẽ thấy đủ thứ mọi hiện tượng, phải không con? Hỗn loạn đảo điên... hỗn loạn đảo điên về mặt trần gian... đó! cảnh tượng bên ngoài đảo điên, rồi lớp sẽ có đủ thứ những cái nạn này, những cái cảnh này, CHA cho biết như vậy. Rồi điên lên thiếu gì con, CHA cho biết vậy.

Rồi bị xâm nhập thiếu gì con ơi! rồi bệnh hoạn đủ thứ tà xâm, rồi đủ thứ nạn khổ... rồi các con bị nó chiếm, làm việc cho chúng nó vì mình trược nhiều thì tự nhiên bị nó tá vô... , nó mượn mình để làm việc của nó rồi nó cuốn hút mình đi theo nó. Cái nghiệp lực sẽ kéo mình đi luôn, trược sẽ kéo mình đi cùng với chúng nó và có khi văng luôn trong màn này, CHA cho biết như vậy.

Cho nên các con ơi! gấp rút ăn chay trường đi con, cần lắm con ơi! CHA nhấn mạnh cái này, CHA không kêu con ăn chay trường để CHA được cái gì đâu! CHA khuyên là cần lắm đó con... tụi con đây là sắp khổ, chết chóc dữ lắm con ơi! Màn này trốn trong phước đức con ơi! giải bớt nghiệp sát càng nhiều càng hay, mình vay đã quá nhiều rồi bây giờ lo trả bớt đi, giải nó bớt đi con!

Ăn Chay trường con ơi! con nào khó ăn, ráng đi con! ráng chút đi, CHA biết, ăn chưa quen, CHA hiểu, CHA cảm thông những cái khó khăn của chúng con. Nhưng đây không phải là lúc để chê ngon dở, không còn là lúc để các con quá chú trọng đến thích khẩu nữa rồi! Đây là lúc mà ăn để sống, sống cho qua ngày đoạn tháng, con ơi!.

Các con nhớ chỗ này, tập cơ thể quen với thảo mộc, quen với những thức ăn đạm bạc đơn giản. Đó là một cách để tránh cho các con bớt khổ, vì mình có quá nhiều nhu cầu, mình đừng tập cho cái xác thể này nó quen với sự đòi hỏi của nó, nó quen với những thức ăn vừa ý, thì rồi có lúc nó sẽ phải khổ vì cái này...

Nó sẽ trở thành sự khảo đảo chúng con đó, khi nó không có điều kiện để nó vừa ý nữa. Cho nên phải tập nó đi con! vì sẽ có những lúc mà nó không còn điều kiện để vừa ý nó nữa. Cho nên các con phải tập cho nó quen theo ý muốn của mình, theo ý chí của linh hồn mình, bắt nó phải nghe lời. Đó! để rồi tránh cho chúng con bớt khổ vì bị nó khảo đó thôi.

Xác thịt này quen với sự nặng nề, quen với những nhu cầu thịnh soạn, hoặc quen với những thức ăn vừa ý, thì rồi con! sẽ có lúc nó phải khổ vì những cái này mà thôi. Xác thể này nó sẽ hoành hành chúng con khi nó thiếu những cái này.

Cho nên phải tập từ từ cho nó quen đi. CHA khuyên nhủ các con... ráng chỗ này, màn này ráng giữ sự ổn định của nội tâm, ráng giữ điển, đừng hoang mang giao động. Vì rồi, cảnh khổ ắt phải có, mà các con đã coi như, đã có ý niệm về cái này rồi thì bình tĩnh để đi đến... và rồi tránh qua được chỗ đó bằng bộ áo giáp.

Áo giáp gì? Áo giáo phước đức của chúng con và chỉ có cái áo giáp này là hữu hiệu mà thôi con! Không có cái áo giáp nào che chở được cho con ngoài cái áo giáp phước đức trong lúc này! Có cái áo giáp này, thì chúng con ở bất cứ đâu? dẫu trong tên bay đạn lạc, dẫu trong sự hiểm nguy, dẫu trong khổ nạn các con cũng có thể qua được đó thôi.

Vì màn này tiền không cứu được con, vàng không cứu con, cửa nhà còn hại con nữa. Nhà cao cửa rộng đó con! bây giờ nơm nớp lo bị mất. Vàng nhiều thì sợ bị lấy đi... Của cải nhiều thì sợ bị tịch thu. Con thấy chưa con! Những cái này nó khảo đảo chúng con đó thôi!

Cho nên các con ơi! không có cái gì cứu được con, chỉ có phước đức của chúng con tự cứu đó thôi, cho nên chỉ còn cách là vung trồng phước đức... Theo như CHA đã nói. CHỈ CÓ KHOÁC CHO MÌNH MỘT CÁI ÁO PHƯỚC ĐỨC. Chớ rồi không phải nghe nói khổ nạn là đi vô trong hang mà trốn.

Cũng không phải nghe nói hiểm nghèo rồi kiếm ghe tàu mà đi. Con ơi con! Vì hiểm họa nó ở bất cứ đâu, khổ nạn ở bất cứ chỗ nào. Nếu các con phải bị khảo đảo vì khổ nạn, nếu các con phải chịu khảo đảo sát phạt vì khổ nạn do nghiệp lực của mình, thì các con ở đâu cũng vậy thôi!

Cho nên chỉ trốn trong cái áo giáp phước đức, trốn trong phước đức thôi con. CHA khuyên nhủ các con, màn này phải tu, không tu là một thiệt thòi rất lớn, phải tu con! Giữa sự ổn định, đừng quá hoang mang, đừng vọng động ngoại cảnh.

Màn này khối trược nó sẽ tung đủ thứ chuyện để nó gây sự giao động, con hiểu chưa?

Đó. cho nên CHA nói; Các con nào, nhớ chỗ này, cái gì làm cho ổn định tức là phần việc cho khối thanh, cái gì làm cho hoang mang giao động là phần việc của khối trược.
CHO NÊN MÀN NÀY CÁC CON RÁNG GIỮ CHO MÌNH ỔN ĐỊNH VÀ GIÚP NGƯỜI TA ỔN ĐỊNH. AI HOANG MANG, AI GIAO ĐỘNG...

AI PHẢI TÁN LOẠN NHIỀU THÌ MÌNH NÊN GIÚP NGƯỜI TA ỔN ĐỊNH HƠN BẰNG MỘT VÀI LỜI KHUYÊN NHỦ, ĐÓ LÀ CÔNG QUẢ ĐÓ CON, KHUYẾN KHÍCH VÀ GIÚP NGƯỜI TA ĐƯỢC YÊN HƠN. AI GIÚP NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC ĐƯỢC ỔN ĐỊNH LÀ LÀM VIỆC CỦA KHỐI THANH. AI LÀM CHO NGƯỜI TA HOANG MANG GIAO ĐỘNG ĐỂ THOÁI BỘ, LÀ LÀM CÔNG VIỆC CỦA KHỐI TRƯỢC. LÀM CÔNG VIỆC CHO KHỐI THANH LÀ CÔNG QUẢ. LÀM VIỆC CHO KHỐI TRƯỢC THÀNH NGHIỆP QUẢ.

Cho nên các con nên chọn công quả mà làm, đừng gieo nghiệp quả để gánh. CHA khuyên nhủ các con chỗ này, ráng nhớ đừng gây hoang mang, đừng gây giao động, giúp cho nội tâm mình ổn định và đồng thời phổ hóa sự ổn định này ra chung quanh mình đem sự ổn định này ra cho nó tràn lan để những người chung quanh mình được ổn định. Đó mới là tu! Người tu phải thực hiện được chỗ này. Tránh những cái hoang mang gia động vô ích, đó.

Gần đây có những luồn dư luận gây hoang mang giao động trong quần chúng, nói về CHA, phê phán Kim Thân CHA. Gây những sự giao động trong cơ đạo. CHA khuyên nhủ các con, nên nhớ, giữ sự ổn định. Nhớ rằng, ý niệm về CHA, hình ảnh của CHA hoặc rằng, những câu nói, hoặc những cái gì thuộc về CHA mà giúp các con ổn định thì các con nên giữ đó để tiến hóa, mượn đó làm phương tiện tốt lành để mình tiến bước.

Còn cái gì khiến cho con nghe mà rồi hoang mang, thôi các con gạt nó sang một bên đi, gạt nó sang một bên. Mình không biết rằng chuyện này có hay không, mình không biết rằng, ... nghe nói CHA thế nọ thế kia, sái quấy hay nọ kia hay không chơn chánh, hay cái gì đó mà làm mình giao động hoang mang, các con gạt sang một bên cho CHA đi, gạt CHA sang một bên để các con ổn định. Vì CHA cho biết, đối với CHA, SỰ ỔN ĐỊNH CỦA CHÚNG VỚI CHA MỚI LÀ ĐIỀU CẦN THIẾT, VỚI CHA SỰ ỔN ĐỊNH CỦA CHÚNG CON MỚI LÀ ĐIỀU TỐI HẬU VÀ KHẨN THIẾT CHO LÚC NÀY.

CHA khuyên nhủ các con, vì CHA mà hoang mang, gạt CHA sang một bên đi, nhớ! giữ sự ổn định, lo tu chơn chánh và giúp kẻ khác ổn định, đó con!. CHA cho rõ, CHA không cần gì uy danh CHA, CHA cần sự ổn định của chúng con. Vì hôm nay chưa biết CHA ngày mai sẽ biết CHA. Chuyện đó là chuyện dĩ nhiên. Khi thấy tối đây, ngày mai sẽ sáng. Thấy nhục đây, ngày mai sẽ vinh. Các con ơi, Tụi con chưa đủ trình độ để hiểu được Thượng Đế, cho nên CHA khuyên các con đừng giao động cũng không phán đoán.

MÀN NÀY ĐỪNG PHÊ PHÁN AI, NGAY CẢ GIỮA CHÚNG CON VỚI NHAU, GIỮA CON NGƯỜI VỚI CON NGƯỜI, CHA KHÔNG NÓI GIỮA CHÚNG CON VỚI CHA MÀ CHA NÓI THÍ DỤ GIỮA CON NGƯỜI VỚI CON NGƯỜI.

GIỮA MỘT NGƯỜI VỚI MỘT NGƯỜI THÌ SỰ SÁI QUẤY CỦA NGƯỜI KHÁC MÌNH CŨNG KHÔNG NÊN PHÊ PHÁN LÀM GÌ, MÌNH NÊN TRONG MÀN NÀY, QUAY LẠI MÌNH, LO PHÊ PHÁN MÌNH, LO QUÉT CÁI ĐỐNG RÁC CỦA MÌNH, LO THẤY CÁI DƠ CỦA MÌNH ĐỂ MÌNH QUÉT NÓ RA, ĐỂ MÌNH ĐƯỢC TIẾN BỘ. MÌNH CHỈ THẤY CÁI ĐỐNG RÁC CỦA NGƯỜI, MÀ KHÔNG THẤY CÁI ĐỐNG RÁC CỦA MÌNH, MÌNH SẼ THOÁI BỘ, con thấy chưa?

Cho nên màn này, QUAY VÀO TRONG, KIỂM SOÁT MÌNH, TỐNG RÁC RƯỞI CỦA MÌNH, ĐỂ CHO MÌNH SẠCH THÔI. CHỨ RỒI ĐỪNG PHÊ PHÁN AI, ĐỪNG NGÓ TỚI AI, ĐỪNG NHÌN ĐỐNG RÁC NGƯỜI TA, ĐỐNG RÁC NGƯỜI TA THÌ MÌNH THẤY, ĐỐNG RÁC CỦA MÌNH THÌ MINH QUÊN ĐI, THÌ CÁ NHÂN NÀY KHÔNG THỂ NÀO TIẾN BỘ ĐƯỢC CON! AI LÀM SAI QUẤY CÓ LUẬT TRỜI, LUẬT TRỜI LO CHO NÓ HƠN CON, LUẬT TRỜI BIẾT LO CHO NÓ HƠN CON, LUẬT TRỜI THẤY NÓ RỎ HƠN CON. THƯỢNG ĐẾ NHÌN CHỖ NÀY HAY HƠN CON, BIẾT HƠN CON. CHO NÊN, CÁC CON KHỎI LO, ĐÓ! VÀ RỒI CÁ NHÂN NÀY, THÍ DỤ CHA ĐÂY, RẰNG CÓ THẾ NÀO THÌ CŨNG CÓ LUẬT TRỜII! CÁC CON LO GÌ CHỖ NÀY, CÓ LUẬT TRỜI ĐÓ THÔI!

Cho nên rồi, nếu hoang mang, nếu những gì nọ kia không biết những lời này thật hay giả, hoặc rằng mình nghe, không biết rằng, những cái gì nghe, mình nghe nói đây có đúng hay không? hoặc rằng mình nghe rồi mình buồn ý, thất vọng, nản chí, những cái này gạt sang một bên đi con. Có nhiều đứa nghe, rồi đang tu bỏ tu, đang ăn chay bỏ đi ăn mặn. Rồi có nhiều đứa nghĩ rằng tôi quyết định ở đây rồi bây giờ nghe CHA giống vậy, thôi tôi vượt biên, tôi kiếm ghe kiếm tàu tôi đi, tôi chán quá rồi.

Con ơi con! Con nên nhớ rằng, con tu con nhờ, con tu để con trở về, con tu cho con. Con không phải tu đây, CHA được nhờ, phải không con? Con ơi con! Con nhớ chỗ này, con nào trở về CHA cũng sung sướng lắm, nhưng rồi con phải thức giác thấy rằng, nó tu để nó nhờ luôn cho phần Hồn nó.

Cho nên rồi nó phải ráng nó lo chớ con, vì CHA rồi bỏ tu hay sao! Chưa biết thế nào, chưa biết chơn giả, chưa biết sự thật ra sao? Rồi mình nghe, rồi phán đoán, rồi nọ kia, rồi giao động, rồi nản chí, rồi hoang mang.
CHA khuyên các con, giữ sự ổn định cho CHA đi.

Cái này cần thiết lắm con, khẩn thiết để cứu các con trong màn này, các con hoang man làm gì.

Nếu vì CHA mà hoang mang, gat CHA sang một bên đi, CHA CHƯA CẦN CON NÀO TIN CHA, CHA CHƯA CẦN CON NÀO BIẾT CHA. Đứa nào biết đây là CHA, phước cho nó, đứa nào tin đây là CHA, hay cho nó, mừng cho linh hồn nó, vì nó được hưởng sớm hơn bao nhiêu đứa khác.

Nhưng rồi, nó chưa biết đây là CHA, nếu nó chưa đặt niềm tin đây là CHA, CHA cũng (***) chưa cần ai tin CHA: Nếu cần các con tin, CHA đã mở cửa tiếp khách rồi. Nhưng con thấy CHA đóng của không tiếp khách. CHA cũng chưa hề kêu con nào tới đây để tin CHA! "NÀY CON, CON TƯỞNG ĐẾN CHA ẮT CÓ CHA RỒI, KHÔNG NHẤT THIẾT ĐẾN ĐÂY MỚI CÓ CHA, VÌ CHA Ở KHẮP NƠI KHÔNG PHẢI CHỈ Ở ĐÂY MỚI CÓ CHA!" CHA vẫn nói điều này. Và Cha cũng thường nói: Con ơi! Cha chưa cần con tin CHA. Tin mà không tu chưa bằng không tin mà tu.

CHA noi câu này thường lắm và hôm nay lặp lại. Vì không tin ma chịu thì cuối đường kia con sẽ thấy CHA và lúc đó tự nhiên con biết CHA thôi. Tin mà không tu tức la con không chịu đi, mà không đi thi làm sao tới, không đi làm sao có lúc thấy CHA thật sự, thì cái tin này chỉ là một thứ mê tín mà thôi CHA KHÔNG KHUYÊN CÁC CON MÊ TÍN, CHA MUỐN CÁC CON CHÁNH TÍN VÌ CHÁNH TÍN MỚI VỀ ĐẾN CHÂN LÝ CON! Mê tín không thể nào về được tới đó.

Các con phải chánh tín, rằng tin nơi Thượng Đế, tin nơi Chơn Lý hằng hữu, nhưng rồi trong chánh tín, CHA không khuyên con nào tin CHA, CHA cũng không mở cửa đón con nào đảnh lễ CHA.

CHA không hề kêu con nào tới với CHA để CHA tiếp khách. Các con nghe rõ chưa? Các con vẫn nghe CHA bế cửa không tiếp khách, CHA cũng không kêu" "Ờ con tới đây để tin CHA" Để rồi có cái phong trào bên ngoài bây giờ kêu gọi đừng ai tin CHA! CHA đâu có kêu ai tin CHA hãy đến với CHA, CHA kêu ở nhà lo tu cho CHA đi, giữ sự ổn định nội tâm.

Cái này chơn chánh và cần thiết để cứu độ chúng con đó thôi. Còn phần CHA thì thế nào rồi thời gian sẽ chứng minh sự kiện. Thời gian sẽ chứng minh và lịch sử sẽ phê phán đó thôi Dòng lịch sử lúc trầm, lúc thăng, lúc vinh, lúc nhục.

Nhưng rồi những sự kiện của lịch sử sẽ thể hiện để chứng minh cho dòng thời gian biến hiện cho sự thật mà thôi. Cái gì không phải là sự thật thì nó sẽ bị đào thải! Cái gì không chơn chánh rồi sẽ bị đào thải bởi luật Trời.

Cho nên các con nhớ chỗ này rồi yên ổn lo tu đừng hoang mang vọng động. Sự thật bao giờ cũng là sự thật. Không có gì khỏa lấp được sự thật! Sự thật có bị che đi vì sự ngu muội của thế gian, nhưng rồi cuối cùng có lúc nó phải lọ diện mà thôi. Vầng trăng có lúc mây che án nhưng phải có lúc gió thổi mây tan, bóng nguyệt vẫn làu làu tỏa sáng chiếu diệu cho thế gian đó thôi.

Con nhớ chỗ này đi! Hiện giờ CHA chưa cần con nào biết đây là Thượng Đế, nếu nó biết đây là Thượng Đế thì phúc cho nó! Cha nói thẳng, nếu con biết là Thượng Đế đang ngồi nói chuyện với chúng con thì tâm thức chúng con sẵn sàng mở ra hơn, trụ tâm hơn để đón nhận, và nhờ vậy mà các con được tiếp điển nhiều hơn, được hưởng ân điển hơn nhưng con nào có tâm cố chấp, CHA cho rõ những con nào có tâm cố chấp nghi ngờ tị hiền sẽ hưởng điển ít hơn vì nó đã tự đóng lại với ân điển ban cho nó. Sự kiện đó thực sự diễn ra như vậy.

Tuy nhiên, nếu con nào nghi ngờ thì nó có quyền nghi, vì đây là quyền của nó và trình độ của nó.

Nhưng rồi con nên nhớ, không tin, không biết phải hay không, mình cũng không nên xúc phạm. Vì CHA cho biết, xúc phạm khinh thường cũng là một hành động sái quấy của người tu, cũng là một biểu hiện thiếu đức từ bi là hạnh cần thiết căn bản tiến lên của người tu. Người tu không lấn áp ai, không xúc phạm tới ai, không khinh thường ai, hạnh bác ái của người tu đó con.

Giữa con người với con người nếu là người biết tu, vì đức bác ái mình sẽ không xúc phạm ai, không khinh thường ai. Chớ rồi, huống chi đây la một vị mà mình không biết thế nào. CHA khuyên các con, không cần phải tin CHA nhưng rồi hãy nghe CHA nói và nhận xét, nếu thấy là lời chơn chánh, nếu xét là phải lý, nếu làm cho nội tâm con được cởi mở thăng hoa, nghe mà được mở trí, tư tưởng được hướng thượng ổn định hơn, thì các con hãy ghi nhận để làm phương tiện tiến bộ cho linh hồn. Nếu thấy rằng không phải là chơn chánh, không hợp lý, thì các con cứ gạt một bên, không cần phải giữ trong trí để hoang mang vô ích.

Vậy thôi con! Nếu không tin đây là luồn điển quang của Thượng Đế thì chỉ cần nghĩ rằng đây là một con người, và con người này nếu giúp cho mình một vài cây để mở thêm trí thì là thầy của mình trong lúc đó, thầy của mình trong câu nói đó. Và rồi con giữ chút lễ độ đối với vị đó đủ rồi.

CHA nói thật, việc các con giao động, hoang mang, nghi ngờ vì nghe những nguồn dư luận để rồi nản chí ngã lòng. Tinh thần rã rời, rồi thoái bộ, bỏ đạo hạnh, bỏ tu. Việc nà thật tình làm CHA đau khổ biết bao nhiêu! CHA không khổ vì uy danh CHA sứt mẻ, vì Chơn Lý lúc nào cũng là Chơn Lý, làu làu tỏa sáng. Hôm nay không biết CHA thì ngày mai cũng sẽ biết mà thôi.

Nhưng có điều con cái CHA vì những thứ này mà thoái bộ, động loạn, thiền không được, điển bị trược đi, nặng nề hơn, trược nhiều hơn, vì vậy nên phải chịu khảo đảo vì khổ nạn nhiều hơn. Việc này khiến CHA đau lòng quá đi! Đang tu rồi bỏ tu. Con ơi con! CON PHẢI TU ĐỂ CON NHỜ CHỚ CON! LINH HỒN CON CẦN PHẢI TIẾN BỘ LUÔN LUÔN, con nhớ điều thiết yếu đó giùm CHA đi.

Đó là mục tiêu tối hậu mà con không được quên hay thờ ơ với nó! Các con có thể không cần tin CHA, không sao, nhưng các con không tu thì bao giờ mới về tới nơi con! Việc này khiến CHA đau xót, khóc nhiều cho những con bị thoái bộ rớt rơi! CHA khuyên các con, thôi thì cũng đừng phán đoán CHA. Bây giờ con nên quay vào trong, lo quét sạch cái rác rưởi của mình.


Cứ nghĩ rằng vị đó sai đã có luật Trời phân xử. Vị đó sẽ có trách nhiệm để trả lới trước luật Trời và gánh chịu quả báo của mình. Mình lo cái định luật tác động linh hồn mình đây. Mình phải đi, mình phải tiến, mình phải được ổn định trong lúc này bằng mọi giá.

Màn này mà để hoang ang, để trược nhiều thì chắc phải rước nạn tới, khổ tới khỏa đảo chúng con. Rồi con của CHA bị rơi rớt, rớt rơi mà thôi...! Con ơi, đây là cơ khảo thí, là cơ sát phạt, con nào không giữ mình sẽ bị rơi rớt trên đường hành hương đó thôi. Thôi thì nếu chưa nghĩ rằng đây là CHA thì cũng tưởng CHA trên kia. Hãy nhớ Thượng Đế trên kia, nếu chưa thấy được CHA ngồi đây với chúng con, vì thực tình chỉ những đứa có huệ nhãn, có trình độ thì mới thấy CHA ngồi đây, thì phải biết đây là CHA.

Nhưng rồi vì chúng con ngu muôi, nhìn thấy CHA thì cũng chỉ cái phần hữu vi hữu thể của CHA và nghe CHA nói thôi. Thôi thì con cứ nhớ Thượng Đế trên kia để lo tu mà về. Vả như con không tưởng Thượng Đế thì cũng nghĩ lo thương linh hồn mình đi, đừng để nó bị nặng nề trọng trược. Các con đã giam nhốt nó nhiều rồi, giam nó vào ngục tù bản thể của chúng con bao nhiêu kiếp rồi.

Phải giải phóng nó đi, phải mở cho nó ra, tháo bỏ xích xiềng, giải bớt trọng trược, cho nó thăng hoa để nó đi về chớ con! Đem nó lên đi con. Nên thương xót nó một chút bằng cách lo tu chớ con đừng để linh hồn con quá khổ con ơi!

Thôi thì hôm nay CHA có vài lời khuyên nhủ các con hãy ráng lo tu, giữ sự ổn định, ráng tạo cái áo giáp phước đức để mặc nhờ cái thân, hầu có thể vượt qua những chặng chông gai trên con đường trở về quê xưa chốn cũ. THỬ THÁCH ẮT PHẢI CÓ, VÌ CÓ THỬ THÁCH MỚI CÓ CHÙI RỀN. CÓ TRUI RÈN PHẦN HỒN MỚI TIẾN BỘ.

Các con nhớ chỗ đó để rồi phần đầu vươn lên tiếp tục dấn bước trong niềm tin và hy vọng. Và nếu có ai hoang mang trong huynh đệ, các con nên khuyên những gì CHA nói, cố nâng đỡ tinh thần và giúp đỡ người ta ổn định trong lúc này, đây là công việc cứu khổ của khối thanh và là công quả đó.

Thôi thì cũng tạm đủ cho những giây phút ngắn ngủi của buổi chia tay. Các con ráng ghi lòng tạc dạ.
CHA ban ơn cho tất cả các con

Giảng Tại Khổng Thánh Miếu (26/6/1978)

Giảng Tại Khổng Thánh Miếu (26/6/1978)

Nầy các con! Lúc này CHA chưa xuất hiện nhưng khi thấy cần, CHA mượn tạm áo trần gian để đến với các con. Các con nên biết: Áo đạo nhưng tâm chẳng biết đạo, thật không ích gì, mặc bộ áo đạo thì hành cho đúng. Các con tu áo nhiều rồi, tu tâm chưa được mấy đứa, cho nên lần nầy CHA sẽ mượn bộ áo trần gian, để hóa độ các con. CHA sẽ giống như một người trần gian để dẫn dắt các con. CHA sẽ trần mà thoát trần để dạy các con phá mê phá chấp, trực tiến vào cái tâm mà lo trau dồi sửa chữa cho nó luôn sáng đẹp. Các con phần đông tu kiểu hình thức, tu bề ngoài không thôi.

Các con chỉ lo dọn cái bàn thờ bên ngoài cho thật nghiêm trang mà quên chăm sóc cái bàn thờ bên trong các con. Đã bao lâu rồi các con để nó hương tàn khói lạnh. Các con ơi! Uy nghi bên ngoài, nhưng không phải lo dọn bàn thờ bên trong, bàn thờ bên ngoài không xứng bằng bàn thờ bên trong.

TRONG MỖI CÁC CON ĐỀU CÓ NGỌN ĐÈN LƯ HƯƠNG, PHẢI LO CHO ĐÈN NẾN SÁNG CHOANG LUÔN LUÔN THÌ CÁC CON MỚI MONG TIẾN HÓA TỚI CHỖ GIẢI THOÁT, MỚI MONG CÓ NGÀY PHẢN BỔN HỒI NGUYÊN.

Màn này không tu là đại khổ, đại nạn. CHA cho biết đại khái như vậy, đứa nào biết lo tu thì đỡ khổ, đứa nào mê đời chắc sẽ bị khảo đảo ghê gớm.

Màn này tiêu bảy con ơi, còn ba thôi, ráng mà lo tu, hành đạo chơn chánh, lo tu niệm, đừng nghĩ trần nhiều, đảo điên với cuộc thế rồi các con phải bị khảo đảo dữ lắm.

Màn nầy đứa nào cái tâm vọng ngoại, thì phải khổ, vì ngoại cảnh đảo điên, mà tâm vọng đảo điên thì phải chịu đảo điên, màn nầy quay vô trong, đi tìm nguồn an lạc của nội tâm, tìm cái sáng của phần hồn, lo cho phần hồn, xót thương cho trong nầy, quay lại bên trong nầy lo hương đăng bên trong nầy đi! CHA ngự trong nầy chứ không có ngoài nầy đâu! Ngự tất cả mọi nơi, nhưng sở dĩ CHA nói: Không có ngoài nầy là vì các con không biết trong nầy là chưa thể biết được ngoài nầy.

Các con hiểu chưa? Lo cho trong nầy, dọn cho sạch, bàn thờ uy nghi, sáng luôn luôn trong nầy thì CHA ngự trong nầy luôn luôn đó con! Ráng lo tu, trau dồi hạnh kiểm, mượn cái khổ để tiến hóa, màn nầy CHA cho nhồi quả để các con thức giác, để biết trần gian là giả tạm, là bể khổ, không thể có hạnh phúc dưới trần nầy đâu!

Mượn cái khổ để dạy các con đó thôi! Nếu các con thức giác được chỗ nầy thì khi bị nhồi, bị khảo, các con sẽ bình tĩnh hơn, có nhiều can đảm nghị lực hơn để chịu đựng. Các con phải hiểu, nghiệp khảo đảo cũng do tội của mình, nợ nần của mình phải trả vậy thôi. Vậy các con ráng lo tu.

Màn nầy là màn nhồi quả để chuyển sang giai đoạn khác, cho nên các con ráng vững tin. Trời lúc nào cũng có ở đây, cũng ở bên các con, nếu các con biết Trời, tin có Trời là Trời ở với các con...

Luôn luôn sẵn sàng cứu khổ cứu nạn nếu nó chịu biết Trời và lo tu, trau dồi phước đức, hạnh kiểm. Màn nầy đứa nào không chơn chánh bị mê trần, nghiệp quả nặng và không đủ phước đức sẽ phải chịu khảo đảo, rồi có khi tiêu luôn. Tiêu bảy nghe con, ráng lên!

Nầy các con!

CHA xuống thế để làm gì? Để cứu khổ chúng sanh, để giúp chúng con qui hiệp trở về. Tất cả những phương tiện cứu khổ CHA đều cho xuống thế để làm việc, để độ trần, tông phái, chi phái nầy, phái nọ, tôn giáo nầy, tôn giáo nọ, tất cả đều Một Gốc mà ra. Mượn phương tiện độ trần, màu sắc tông phái khác nhau để làm gì? Để cho các con nương theo đó, đứa nào hợp với màu sắc nào thì nương theo màu sắc đó để tiến hóa trở về. CHA cho nhiều phương tiện, nhiều điều kiện để các con nương dựa mà về. KHÔNG TÔN GIÁO NÀO LÀ CHƠN LÝ, TÔN GIÁO NÀO CŨNG LÀ PHƯƠNG TIỆN CỦA CHƠN LÝ MÀ THÔI.

Các con chấp các phương tiện, coi cái đó là Chơn Lý là các con sai.
• Thằng đạo Phậr nói đạo Phật là Chơn Lý
• Thằng đạo Khổng nói đạo Khổng là Chơn Lý
• Thằng đạo Lão nói đạo Lão là Chơn Lý
• Thằng đạo Thiên Chúa nói đạo Thiên Chúa là Chơn Lý
• Thằng Cao Đài nói Cao Đài là Chơn Lý. Đạo Cao Đài do Ngọc Hoàng Thượng Đế lập ra, cái đó mới là Chơn Lý.

CHA nói sai hết con! TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG LÀ CHƠN LÝ, CHỈ LÀ PHƯƠNG TIỆN ĐỂ ĐỘ NHÂN, LÀ MÀU SẮC CỦA CHƠN LÝ MÀ THÔI, LÀ CHIẾC THUYỀN ĐỂ CÁC CON MƯỢN ĐÓ MÀ VỀ.

CÁC CON VÌ CHẤP NGÃ, VÌ GANH TỊ, VÌ TRANH ĐUA ĐẠO NÀY ĐẠO KIA, ĐẠO NGƯỜI ĐẠO TA, ĐẠO NÀY CAO, ĐẠO KIA THẤP CHO NÊN RỐT CUỘC RỒI CHIA RẼ, RỒI GHÉT BỎ, RỒI HẬN THÙ, RỒI GIẾT CHÓC, RỒI TRANH ĐOẠT ĐỦ THỨ HƠN THIỆT RỒI LÀM SAO MÀ VỀ HẢ CON? Các con có tâm như vậy rồi làm sao mà về?

Cho nên CHA xuất hiện, để lo cái gì? Lo sự hòa hợp qui về một mối, qui nguyên về một gốc mà thôi, cũng của CHA cho xuống thế. Nho, Thích, Lão hay các chi phái rồi cũng phải qui về một mà thôi.

Các con đừng tranh hơn thiệt, đừng nghĩ thấp cao.

Nghĩ như vậy thì có chỗ tâm không hòa.

KHÔNG HÒA THÌ PHẢI LOẠN ĐỘNG, KHÔNG HÒA THÌ TÁN LOẠN, TÁN LOẠN THÌ RƯỚC TRƯỢC TỚI. CÁI TÂM THANH TỊNH THÌ RƯỚC CÁI THANH, CÁI NHẸ, mà thanh nhẹ thì mới được về chớ con! Các con tán loạn lo ganh đua, đem cái ta vĩ đại án trước mắt, thằng nào cũng thấy mình là giỏi là hay, lo tranh hơn thiệt, thế nọ thế kia rồi thì chia rẽ, rồi thì bất hòa. Vậy mới sanh đủ thứ chuyện khổ.

Thế gian hiện tại đang bị nhồi quả, đau khổ đủ thứ, loạn cảnh vì đâu? Là vì tâm con người bất hòa, loạn động. Do vậy mới sanh mọi việc khốn khổ ở trần gian. Các con muốn ngoài này yên mà tâm trong động thì làm sao có, con?

Cảnh ở ngoài yên, vì tâm các con yên, các con yên trước mới tạo cảnh yên sau.

Các con không yên, không hòa, không đồng, bảo sao đừng có chiến tranh, giết chóc, loạn lạc? Khi tâm các con tán loạn, nghĩa là tâm trong này muốn hơn thiệt rồi bảo làm sao đừng có cảnh hơn thiệt loạn động, chiến tranh, loạn lạc ở ngoài xãy ra? Tâm các con còn đầy dẫy ích kỷ, nhỏ nhen, tham vọng thì biểu sao ngoài này đừng có khổ. Vì có tham vọng, ích kỹ, nhỏ nhen từ trong này mới thoát ra, tạo cái cảnh ngoài này. Đấy là do nghiệp lực của chúng sanh thôi con!

CHA cho các con biết, khối trược đang hoành hành, cho nên các con khổ, cho nên trần gian khổ. Khối trước do đâu mà có! Là do hình tư tưởng các con đó thôi! Nghĩ một điều xấu xa, nghĩ một sự kiện không lành, những tư tưởng này thoát ra, góp lại thành khối trược, mà càng nhiều tư tưởng xấu thì khối trược càng lớn, mà càng lớn nó càng hoành hành dữ, mà càng hoành hành dữ thì đương nhiên các con phải khổ đó thôi, tất cả là do nghiệp quả của chúng sanh. Quá nhiều cái xấu tụ lại, hoành hành thì tự nhiên phải khổ.

Cho nên màn nầy khối trược hoành hành là do nghiệp quả chúng sanh thôi con. Rồi đứa nào nợ nần bao nhiêu, màn nầy cho các con có dịp trả. Nghiệp quả bao nhiêu lúc nầy cho trả để nhẹ bớt, để bước sang một giai đoạn khác có phước hơn. Màn nầy là màn tẩy rửa đó con.

Đứa nào dơ nhiều thì tự nhiên bị khảo vậy thôi. Các con đừng tưởng nói: Tại sao tôi cũng tu mà tôi bị khảo dữ, còn thằng không tu lại thấy nó nhởn nhơ, nó ăn trên ngồi trước?... chưa chắc đó con, cái thằng thức giác biết lo tu niệm, thì nhờ chuyện niệm này nó bớt nghiệp ác, tâm nó thay vì nghĩ điều không lành, nó nghĩ niệm Phật, thì ngay giờ phút đó nó bớt vay thêm chút nữa, bớt vay thì khỏi sẽ phải trả, nhưng rồi cái gì nó đã vay nó sẽ phải trả. Con hiểu vậy chưa?

Cho nên các con tu mà còn nghiệp thì cũng còn phải khổ. Vì vậy có sự việc thấy rằng tu bị khảo, nhưng nó còn nghiệp thì đương nhiên nó bị khảo vậy thôi. Nó còn nợ bao nhiêu, Trời phải chuyển cho nó trả để nó sạch sẽ nó về. Không thằng nào trở về mà dơ được con! Trở về phải sạch, phải sáng, phải nhẹ, tánh trần gian phải dứt, còn bợn trần thì còn phải tẩy rửa mà thôi.

Những đứa thức giác biết tu, nếu nó chịu tu, thức giác mà tu chơn chánh thì nó đỡ vay thêm nghiệp. Nó đỡ vay thì nó khỏi sẽ phải trả, nhưng rồi những cái nó đã vay thì nó phải trả chớ con, cho nó trả để nó nhẹ cái gánh của nó, nợ của nó phải để nó trả, để nó nhẹ, nó về. Cho nên TU LÀ GÌ? Là vun bồi, là sửa.

TU LÀ SỬA, LÀ VUN BỒI, VUN BỒI CÁI TỐT VÀ SỬA CÁI XẤU. Khi tụi con sửa cái xấu, vun bồi cái tốt thì tụi con được hưởng phước, đỡ phải chịu khổ, vì đỡ phải trả nợ trần, không vay thì đỡ trả. Nhưng rồi những cái gì nợ nần mình đã gieo, mình phải lo trả.

Cho nên người tu thấy khổ là bỏ tu. Cái đó sai, tại các con chưa hiểu đó thôi. Mình còn tiền duyên, tiền nghiệp, bao lâu mình mắc nợ, ngày giờ mình thức giác không vay thêm nữa thì được cái phước là khỏi vay thêm, thì khỏi phải trả thêm, thì đỡ khổ thêm. Nhưng cái khổ vì mình đã vay thì mình phải trả. Cho nên màn này, bị cảnh khổ khảo rồi nhiều đứa tu cũng rớt, nhiều đứa tu không vững tinh thần cũng vì chịu khảo đảo mà rớt màn nầy.

CHA thương các con đó dữ lắm! Vì nó chưa hiểu nên chưa vững, rồi rớt lên rớt xuống, mà thằng đó rớt là CHA khổ với thằng đó, đứa nào rớt là CHA khổ với nó. Vì linh quang CHA phóng ra để xuống thế, xuống thế để làm gì? Không phải xuống trần chỉ để hưởng đâu con!

Xuống trần là để học hỏi, để hiểu, để thâu góp kinh nghiệm rồi trở về chớ con. Xuống đây để học rồi trở về, không phải xuống để rồi hưởng trần con ơi! Hưởng trần ở riết đây rồi biết chừng nào về hả con! Thế nên, cho xuống đây để học hỏi, để tiến hóa rồi trở về!

Vì vậy đời là bể khổ luôn luôn, xuống đây là phải khổ. Và phải khổ mới có dịp học hỏi tiến hóa. Cho nên con đừng mong xuống đây để sướng. Đời là bể khổ trầm luân, ngụp lặn trong nầy ắt phải khổ. Cái mà con tưởng vinh rồi sẽ có lúc nhục, là mầm mống cái nhục đó thôi! Cho nên màn nầy CHA cho thấy rất rõ. Vinh bao nhiêu thì nhục bấy nhiêu.

Ngày nào làm ông, bây giờ làm thằng để khổ đó con! Vậy có phải rằng cái vinh ngày xưa bây giờ làm mầm mống nhục đó không, và trước kia càng cao bây giờ càng khổ. CHA cho thấy rất rõ. Thằng tỷ phú thì phủi tay không.

Thằng ông phải xuống làm thằng. Để cho con thấy cảnh đời điên đảo, giả tạm vậy con, không có gì trường tồn, không có gì bền bỉ, vĩnh cửu ở trần gian này. Còn đó rồi mất đó, có đó rồi không có đó con ơi! CHA cho con biết, có rồi không, còn rồi mất, đó là định luật bất di bất dịch của Càn Khôn Vũ Trụ này thôi.

Các con cứ tưởng lầm giả là chơn nên các con khổ, tưởng cảnh trần này là vĩnh cửu, xuống đây củng cố địa vị, tiền bạc, nhà cửa, móc nối đủ thứ nghiệp quanh mình, rồi tưởng cái cảnh ấy là thiệt cho nên ôm nó rồi khổ với nó thôi, rồi quên đường về con ơi!

Các con ở trên kia đâu phải ở dưới nầy. Xuống đây mượn cái cảnh trần để học hỏi, để trở về. Xuống đây làm vợ, làm chồng, làm anh, làm em, làm cha, làm mẹ, để học đó thôi, học để tiến bộ, để trở về. Cho nên đứa nào làm vợ thì học cái cảnh của mình, thằng làm con học cảnh của mình, không biết cho nên mải mê cái vai đó, cái tuồng đó, tưởng nó là thật rồi khổ với nó, rồi ôm cái vai trò đó rồi khổ, rồi mê mải miết đó thôi con.

Đó, nhà cửa, tiền bạc, địa vị, cảnh sống, tưởng là thật cho nên khổ mãi đó thôi! Cái bản thân của con cũng giả tạm, nếu nó không giả tạm tại sao nó không bền? Nếu nó thiệt thì nó phải còn đó hoài. Tại sao mới trăm năm là thấy qui rồi, là mất cái bản thể này rồi? Cái xác trần các con giỏi lắm trăm năm phải tan rã, lo mà mất rồi, thì cái bản thể này nó cũng giả tạm.

Cái bản thể của chính các con đang mang còn không giữ được thay huống gì nhà cửa tiền bạc của con, làm sao con giữ nó được? Cho nên đứa nào nghĩ giữ nó, ôm nó, rồi khổ với nó thôi, tưởng nó thiệt rồi sợ mất cái nầy, mất cái kia cái nọ, cho nên rốt cuộc rồi mất hết thôi. Các con phải biết rằng tất cả phải mất, không có gì bền. Nó phải mất theo đúng với định luật.

Nó tới rồi phải đi, hội ngộ rồi phải chịu chia ly, tan rồi phải hợp, hợp rồi phải tan. Đó là định luật của Càn Khôn Vũ Trụ, bất di bất dịch không thể thoát được. Cho nên các con muốn cái gì nó phải còn hoài. Muốn cái nhà của mình nó còn hoài của mình, muốn đồng tiền, vàng bạc này mình giữ được hoài. CHA cho con biết con giữ cái tâm cái tinh thần như vậy rồi con sẽ phải khổ với nó thôi, vì chắc chắn không thể giữ được! Có vô phải có ra, có tới phải có đi! Có rồi phải mất. Cho nên thằng nào ôm riết nó rồi phải bị nó khảo, rồi khổ với nó, nó sẽ có lúc mất chắc chắn.


Vì vậy hiểu được chỗ nầy rồi các con thanh thản tâm trí, hiểu được thì không lấy làm khổ, nó có đến thì đến, nó có đi thì đi, không lấy đó làm khổ thì đỡ bị khảo thôi. Mà CHA cho con biết, mất rồi sẽ có, có rồi mất, nhưng mất rồi có, lại có nữa thôi. Sợ mình không có phước thôi con. CHA cho rõ, màn nầy các con lo bòn phước thôi, đừng lo tiền bạc, nhà cửa, mọi thứ danh lợi hão huyền. Những thứ nầy rồi sẽ không còn đâu con ơi! Màn nầy sẽ hao đi bảy, còn lại ba thôi.

Không phải riêng ở đất nước nầy, mà rồi sẽ cùng khắp thế giới. CHA cho biết vậy, phải đi qua giai đoạn nầy mà CHA coi như thử lửa để biết vàng thau hầu khẳng định giá trị của các con, để cho rõ đứa nào là con hiếu, đứa nào là tôi trung, để coi nó trung tới mức nào, nó trung có tới cuộc không, hay nửa chừng nó bỏ, đoạn đường này nó còn trung chớ qua đoạn đường khác khó khăn hơn nó lại bỏ đi.

Đó, để khẳng định giá trị vàng thau, coi đứa nào là vàng thiệt, đứa nào vàng mà pha thau, vàng nhiều mà thau ít, rồi đứa nào thau nhiều mà vàng ít hay đứa nào rặc ròng thau không, hả con? Màn nầy nhờ vậy để khẳng định vàng thau. Cho sự kiện đủ thứ biến động, cho nhồi quả, cho đảo lộn, cho cuộc thế đảo điên, cho mọi sự kiện đều đảo lộn rồi coi tâm con vững tới đâu. Đứa nào vững nhiều thì được điểm nhiều, đứa nào vững ít thì được điểm ít, hoặc nó ngã luôn thì thôi.
C
HA đã dự trù trước rồi, cho hao đi bảy phần. CHA cũng đã dự trù trước những cảnh đảo điên, rồi CHA cũng dự trù trước phải rớt, chắc chắn rồi con! Cho nên đứa nào mê trần nhiều, trược nhiều, bị đảo điên với trần mà mất hết linh tánh thì màn này tiêu luôn. CHA cho biết vậy.

Cho nên màn nầy phải có khổ, khổ để mượn cái đó để dạy con. Có lên voi phải có xuống chó, có vui phải có khổ, có lúc trị, ắt có lúc loạn, loạn rồi sẽ có lúc trị hả con, hưng rồi cũng có lúc vong, hưng thịnh rồi cũng có lúc suy bại, nhưng suy bại rồi sẽ tới hưng thịnh đó thôi, cho nên các con hiểu được điều rồi này thì cứ an vững lo tu tiến.

Màn nầy đứa nào thiếu tu, đứa nào mất đức tin ở Trời, đứa nào không nhớ Trời Phật trong cơn khổ nạn của nó, nó phải chịu khảo đảo dữ lắm con ơi! Đứa nào còn nhớ tới Trời Phật, biết tu chơn chánh, chắc chắn phải có cứu khổ cứu nạn. Nếu nó nhớ tới Trời Phật luôn luôn, thì đến việc nạn khổ của nó, Trời Phật sẽ gánh bớt nạn của nó, cho nó bớt khổ.

Màn nầy mượn cái nghiệp của con khảo lên là để giúp con tiến lên. Đây là bài học đó con! Không bài học này làm sao tiến hóa để về con? Tụi con phải học bài tiến hóa là để về. Xuống đây là để học thôi con. Các con nghĩ, xuống đây để hưởng thụ, để vui trần, mang tinh thần này thì chắc chắn các con không sao vừa ý được, mà không vừa ý lại thấy khổ vậy thôi.

Nếu các con ý thức được xuống đây là học, và dự trù hết mọi cảnh khổ để tu học, để trui rèn thì chắc chắn tụi con vững tâm hơn. Các con phải biết, cục sắt mà không bỏ vô lửa, nhờ thợ rèn lấy búa mà đập, mà dũa, mà mài thì cục sắt đó cũng vô dụng mà thôi! Cho nên muốn cục sắt biến thành dụng cụ hữu dụng cho trần gian thì tự nhiên phải quăng nó vô lửa, đốt cho nó cháy rồi phải nhờ tay thợ rèn, phải luyện, phải trui, phải rèn, phải đập, phải giũa, phải mài, nó mới trở thành cái dao, cái kéo, cái búa, cái kềm, nó mới trở thành một dụng cụ hữu dụng của trần gian.

Cho nên muốn các con trở thành hữu dụng, thành những dụng cụ tốt của CHA, trở về xứng đáng hợp nhất với CHA thì tự nhiên phải có trui rèn. Học đủ cảnh, đủ bài, nếm đủ vị chua cay, mặn đắng, học mọi trạng thái, góp nhặt mọi kinh nghiệm ở cõi trần để tiến hóa, để trở về với CHA. Tới khi con nhẹ rồi, con mới quay lại, nhớ lại những truông gian khổ trong chu trình tiến hóa qua nhiều kiếp sống, các con mới biết cảm ơn. Nhờ nó các con mới tiến, không có nó thì bài đâu con học để tiến hóa trở về? Linh hồn con có đâu cơ hội để tiếp thu những kinh nghiệm phong phú?

Cho nên bữa nay CHA ban ơn cho các con được rước CHA đến đây hầu được hưởng hồng ân thanh điển để các con phấn khởi hơn, mà lo tu tiến. Trời Phật lúc nào cũng ở bên con, tại các con mê muội không biết, nên giải đãi rồi bỏ cuộc đó thôi. Các con ráng lo tu, màn nầy nhờ tu đỡ khổ, đỡ nạn nhiều lắm.

Nạn các con mười phần nhờ biết niệm Phật luôn luôn phải có bớt đi tùy theo sự cố gắng của các con. Các con ráng lên, đứa nào không biết tu, thật là một thiệt thòi rất lớn cho nó. Con nào không tu, màn nầy coi chừng con ơi! Khổ tới đó thôi, sắp tới đây, khổ lắm! CHA cho biết đại khổ đấy thôi. Nếu đứa nào giải đãi mê trần, hoặc cứ buồn khổ lo chuyện trần gian, lo sự nghiệp, lo nhà cửa, cứ ở đó rầu buồn, lo sợ bị khổ nạn mà không lo tu còn khổ hơn nữa.

Lo mà biết lo, lo sáng suốt, đừng lo mê muội, lo mê muội là sao? Cứ lo buồn rầu, sợ cái nầy, sợ cái kia, sợ cái nọ là lo mê muội. Các con lo theo kiểu rầu buồn, khiến tâm tán loạn, đã chẳng giải quyết được gì mà còn tạo rắc rối để con khổ thêm. Lo mê muội là rầu buồn vậy. Các con phải biết mỗi khi lo rầu thần phải tán, khí phải hao, điển bị mất chắc chắn. Hễ để điển thanh mất thì hút trược tới, mà trược kéo tới coi như mình rước khổ tới.

Vì cái khổ là do trược khí hoành hành, cho nên các con màn này tịnh được càng hay để giữ tâm bớt tán loạn. Niệm Phật luôn luôn, để trụ tư tưởng, các con mới giữ được điển thanh và ngăn bớt trược điển xâm nhập.

Màn này khối trược hoành hành, con người dễ động loạn vì ngoại cảnh nên rất dễ bị nhiễm trược, thế nên các con phải cố gắng nhiều. Phải gấp rút an chay trường để ngăn bớt trược điển xâm nhập và ráng cố trụ được tâm ý.

Có như vậy mới giữ được chút thanh điển nhờ khi khổ nạn...

Đầu niên, những đứa tới đảnh lễ CHA, chắc có dịp nghe CHA nói rồi, CHA cho biết màn này khổ dữ lắm, ôm nhà khổ với nhà, ôm tiền khổ với tiền, ôm vàng khổ với vàng.

CHA cho biết trước rồi, con nào còn luyến tiếc của trần gian phải bị khảo dữ lắm trong niên này. Đừng thèm nhớ tới nó!

Cuộc thế đã đảo điên, lo việc tu để cứu khổ nạn đi, cứ buồn rầu chẳng những không thoát được khổ nạn mà còn đem nạn tới thêm.

CHA cho biết vậy, cho các con vài lời để ban ơn và bộ điển lành đó. CHA giả ơn cho các con!...

Trễ đò con phải đọa sa
Từ đây đôi ngã con CHA đoạn lìa
Bảy ức niên mất tánh linh kia
Thôi, ngàn thu vĩnh biệt CHA đành mất con.

CÁC CON ƠI! TRỄ BẬN NẦY LÀ BẢY ỨC NIÊN MỚI CÓ CƠ HỘI TIẾN HÓA, rồi mất hết linh tánh, mà mất hết linh tánh thì coi như vĩnh biệt luôn rồi con! Thương CHA, thương MẸ thì lo mà về, CHA khổ dữ lắm nghe con!

NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN
Huấn Từ Chào Từ Biệt Các Bạn Tu
Cần Thơ Và Trà Vinh

Trước khi các con lên đường, CHA thấy cần có vài lời nhắn nhủ với các con trong cơ cấp bách nầy.

Các con ơi! Trần gian đang trải qua cơn đại khổ do khối trược sát phạt nhơn loại. Trược khí ngất trời đang bủa vây các con và cõi hồng trần đang ngập tràn trong bóng tối hỗn loạn. Vì định luật vận hành của vũ trụ, đến lúc mà CHA không thể ban rải nhiều ánh sáng để cho bóng đêm có cơ hội tràn lan.

Do đó mà các con phải tự lo thắp đèn tâm cho sáng và lo tu gấp rút để tự rọi đường cho mình vượt qua những chặng đầy gian khổ thử thách do bóng tối hoành hành. Lo làm mình sáng rồi còn phải lo cho người sáng. Độ ta rồi độ tha.

Đây là lúc mỗi con phải có thức vai trò làm "chiến sĩ" cho Thượng Đế để cứu khổ chúng sanh. Các con đều là những sĩ tử đang mang ý nguyện tu học để thoát vòng tứ khổ thì, hỡi các con, đang khi cảnh khổ diễn bày, kẻ gọi rằng người tu phải mở rộng lòng từ, dẹp đi vị kỷ, phát tâm cứu độ chúng sanh trong cơn điêu linh thống khổ để gieo nhơn lành, lập công bồi đức, vừa trả bớt nợ trần, giải bớt gai gốc nghiệp chướng trên đường hành hương của mình, vừa vun bồi thêm đức độ để làm hành trang tiến bước. Dân rồi đây sẽ phải chết chóc nhiều vì chịu ảnh hưởng nghiệp sát.

Rồi những cảnh đói không cơm ăn, đau không thuốc uống, cảnh binh đao chết chóc hỗn loạn đảo điên sẽ diễn bày để khảo đảo trần gian trong cơn cộng nghiệp. Trong cơn khổ nạn nầy, các con phải làm gì? Đây là cẩm nang cấp cứu mà các con phải ráng thực hành bằng mọi giá để vượt qua cơn thử thách sắp đến:

CHA cho rõ, màn độc khí trong cá thịt, trong các thức ăn động vật rất nhiều, nếu các con đem chúng vào bản thể thì rồi có lúc các con sẽ bị khảo đảo rất dữ vì trược khí, vì độc khí, vì nghiệp sát.

Vậy các con nào chưa ăn chay thì phải lo gấp rút lo ăn, con nào ăn rồi thì phải ráng giữ hạnh trường chay. CHA cũng hiểu có những con chưa quen cách ăn thanh đạm nên thấy khó ăn, nhưng con ơi, đây không còn là lúc mà các con giữ tinh thần chấp nê ngon dỡ.

Cảnh đại khổ đang và sắp diễn bày. Đây thực không phải lúc để ăn cho thích khẩu, mà các con phải lo ăn để sống qua ngày. Hãy tập cơ thể quen với những nhu cầu đạm bạc, đơn giản để nó đở khảo đảo và đòi hỏi chúng con trong cơn đói khổ. Giảm bớt nhu cầu cũng là một cách làm cho mình bớt khổ đó thôi.

THỨ I: PHẢI CẤP BÁCH ĂN CHAY TRƯỜNG để giải bớt nghiệp sát vì cơ chết chóc sẽ rất lớn. Con ơi! Đừng sát sinh hại vật thêm nữa, lo mà lập hạnh phóng sanh bằng cách ăn chay để tạo chút phước đức sanh tồn. Vả chăng, màn nầy trước khí dẫy đầy, các con đều vốn dĩ bị nhiễm trược vì những loạn cảnh bên ngoài thì rồi phải lo tống bớt trược đi chớ đừng rước trược vào thêm bằng cách đem trược điển của thú vật vào bản thể.

THỨ II: PHẢI NHỚ TRỤ ĐIỂN LẠI TỨC LÀ TRỤ TÂM, TRỤ Ý HAY LÀ TRỤ TƯ TƯỞNG CỦA CON CŨNG VẬY. Thường thì tư tưởng các con rất dễ bị phân tán vì những loạn động ngoại cảnh. Bên ngoài hỗn loạn đảo điên khiến chúng con rất dễ bị xao xuyến, hoang mang, buồn rầu, lo âu, phiền não, cho nên CHA khuyên các con một cách để trụ tư tưởng lại hầu nó đỡ tán loạn.

Đó là cách trì mật niệm danh hiệu CHA, tức: "NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN", chưa quen niệm danh CHA thì niệm "NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT", hoặc "NAM MÔ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT" cũng được. Các con phải nhớ suốt ngày đêm trì niệm trong tâm, tưởng trên đầu để tư tưởng nhờ trụ vào câu niệm mà đỡ tán loạn vì những động cảnh bên ngoài. Màn nầy con nào ổn định được nội tâm trụ được tư tưởng thì sẽ giữ được điển, nhờ giữ được điển mà đỡ bị nhiễm trược, do đó tự hóa giải bớt nhiều khổ nạn do khối trược kéo tới khảo đảo.

THỨ III: Ngoài ra con nào biết thiền định thì phải siêng thiền hơn. Có thì giờ rảnh nhớ hành Pháp Luân Thường Chuyển càng nhiều càng tốt trong ngày để giải bớt trược điển ô nhiễm. Màn nầy trược khí rất dầy nên các con thiền gặp khó khăn hơn trước. Vậy nên không thể giữ đà như trước mà phải cố gắng bội phần mới giữ được điển và giải bớt trược cho bản thể các con.

CHA vừa khuyên các con nhiều điều cần thiết và cấp bách để cấp cứu các con trong cơn khổ nạn nầy. Những đều nên trên để chúng con thực hành không ngoài mục đích giúp chúng con bớt trược.

Ăn chay trường cũng để bớt trược, trì mật niệm để trụ điển, nhờ đó mà các con cũng đỡ nhiễm trược, SIÊNG HÀNH THIỂN ĐỂ CÁC CON TRỤ TÂM, do vậy cũng để đỡ nhiệm trược đó thôi.

Con có đỡ trược thì con mới đỡ khổ, vì con nào trược nhiều chừng nào phải khổ nhiều chừng ấy! Trần gian sở dĩ đang điêu linh thống khổ vì quá nhiều trược khí do những sái quấy của con người tạo ra, và khối trược ngất trời nầy đang hoành hành để sát phạt lại theo đúng nghiệp lực của nhơn loại. Cho nên biết giữ cho mình ít trược tức là tự giữ cho mình ít khổ đó thôi.

Nếu chúng con thực hành được rốt ráo những gì CHA khuyên nhủ trên đây (ít nhứt điều I và điều thứ II) ắt chúng con mới hy vọng vượt qua cơn thử thách lớn nầy.

Thôi CHA ban ơn cho tất cả các con, nhớ ghi trong lòng những gì CHA nhắn nhủ.

CHA giã từ tất cả các con.
NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN

Giảng Cho Một Số Tín Đồ Cao Đài

Giảng Cho Một Số Tín Đồ Cao Đài

Có một số con tín đồ Cao Đài muốn hành công phu theo Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học, nhưng rồi lại sợ phạm lời minh thệ lúc nhập môn vào đạo.

Thì ở đây, CHA không cần lập lại nguyên văn lời minh thệ ấy làm gì, đại khái nó buộc các tín đồ rằng: thề giữ một đạo Cao Đài, nếu sau đổi lòng thì thiên tru địa lục hay là thiên địa tru gì đó v.v... Đại khái CHA diễn đạt sơ, ý nghĩa lời minh thệ là như thế.


Cũng vì lời thề quá nặng, cho nên nhiều tín đồ Cao Đài muốn mượn phương pháp tu hành theo các giáo phái hay môn phái khác chẳng hạn như là hành Thiền theo phái Mật Tông của nhà Phật, hay là hành Thiền theo Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học gì đó v.v... Các con nầy đã khổ tâm, lúng túng, hoang mang, vì sợ phạm lời minh thệ lúc nhập môn.

CHA thấy điều nầy cũng gây trở ngại rất lớn trong việc tu tiến của các con Cao Đài, cho nên, nhân cơ hội nầy, CHA cũng muốn giải thích thêm cho các con Cao Đài nói riêng, và tất cả các con nói chung, có dịp học hỏi thêm về Đạo Cao Đài, về tinh thần của Đạo Cao Đài, về lời minh thệ giữ đạo Cao Đài, để các con được mở trí thêm, hầu khai thông những bế tắc trong việc tu tiến của con.

Nầy các con, CHA thấy phần đông, các con chưa hiểu một cách sâu sắc, đứng đắn về đạo Cao Đài, về tinh thần của đạo Cao Đài, về lời minh thệ giữ đạo Cao Đài. Vì chưa hiểu nên mê, vì mê chấp nên mới sanh hoang mang, loạn động, lúng túng khổ tâm trong việc chọn pháp tu hành của mình.

Vậy bây giờ CHA hỏi các con: "Con vào đạo Cao Đài để làm gì?". À! Có phải chăng là con thấy thích hợp với triết lý Cao Đài, muốn mượn những màu sắc giáo lý triết lý, những lời thánh huấn minh triết qua cơ bút để mà thăng tiến linh hồn? Phải không? Có phải chăng là con muốn nương nhờ cái môi trường của đạo Cao Đài, muốn nương nhờ những thánh giáo triết lý ấy cho con tu tiến, cho linh hồn con tiến hóa, có phải vậy chăng? Nói như vậy để cho các con thấy rằng ĐẠO CAO ĐÀI CŨNG CHỈ LÀ PHƯƠNG TIỆN ĐỂ DẪN DẮT CÁC CON ĐẠT TỚI MỤC TIÊU thôi con!

Trong những bài giảng huấn của CHA, CHA vẫn thường khuyên các con rằng: "ĐỪNG LẦM MỤC TIÊU VỚI PHƯƠNG TIỆN!"

Mục tiêu của các con là gì? Là sự tiến hóa đời đời của Linh Hồn bất diệt. Còn phương tiện là những gì các con sử dụng, con nương nhờ để con tiến đến. Mục tiêu là sự tiến hòa đời đời. Mà phương tiện thì giả tạm! Đạo Cao Đài là phương tiện cho các con nương nhờ thì nó cũng giả thôi con! Mà đã bảo nó giả thì tại sao THƯỢNG ĐẾ lại buộc các con khư khư ôm cái giả đó hoài hoài suốt trên con đường tiến hóa của con?

Con ơi! Phương tiện thì bằng hà sa số con! Nó là những chiếc xe, những kiểu bè khác nhau để dẫn các con đến mục tiêu. Phương tiện nào mà theo chỗ chứng nghiệm của con, con thấy phù hợp, thấy tiện duyên, dụng nó con cảm nhận mình được thăng hoa tiến bộ linh hồn thì con cứ mượn, con cứ dùng để con tiến hóa. Cho nên bất kỳ cái gì hữu hiệu cho sự tiến hóa của con, thì con cứ sử dụng, con cứ mượn để con tiến. Đấy, đấy con! và đấy là ý muốn của Thượng Đế!

Con ơi! Con tưởng ông THƯỢNG ĐẾ ổng muốn cái gì hở con? Ổng muốn con tiến hóa luôn luôn, ổng cần con tiến hóa luôn luôn, và khi con chịu tiến, con tiến được, thì đấy là con đã phục vụ Thiên Ý, phục vụ cho cơ tiến hóa của Trời đó con.

Đấy, đấy con! Ông Trời, ổng muốn chuyện nầy, ổng cần chuyện nầy, phương tiện nào cũng được miễn là nhờ đó mà con tiến bộ được thì đấy là chỗ THƯỢNG ĐẾ muốn và THƯỢNG ĐẾ cần!
THƯỢNG ĐẾ đâu có hẹp hoài nhỏ mọn để đi chấp nê cái phương tiện dẫn tiến con! CHA đâu có chấp nê đố kỵ để rồi buộc con sử dụng phương tiện nầy hay phương tiện khác để con tiến! Phải không?

Ông THƯỢNG ĐẾ ổng nhìn cái gì hở con? Ổng nhìn ở chỗ con có chịu tiến hay không? Và có tiến hóa được hay không? Cũng như cái pháp lý Vi Vô Huyền Bí Học, nó là một pháp môn trợ duyên cho con người tiến hóa thì nó cũng là một trong những phương tiện mà THƯỢNG ĐẾ gởi xuống để hỗ trợ cho các con tiến hóa. Phải không?

Thì dầu cho con là một tín đồ Cao Đài nhưng con mượn cái Pháp Lý Vô Vi để con tu sửa thân tâm và Linh Hồn con nhờ cái đó mà thăng hoa tiến bộ thì có lý nào Ông THƯỢNG ĐẾ ổng lại đi chấp nên đố kỵ để rồi ổng phán xử con, chẳng hạn... ổng bảo là:

"Nầy nầy con! CHA thấy con sáng hơn đấy, có tiến hóa hơn, nhờ chỗ con chịu lo tu sửa thân tâm đấy, nhưng rồi hiềm vì con là một tín đồ Cao Đài mà con lại đi chọn cái pháp lý của một môn phái khác để con tu tiến, cho nên CHA không chứng con, và do đó CHA bắt tội con bỏ đạo Cao Đài, CHA xử tru diệt con!".

Con ơi con! Ông THƯỢNG ĐẾ ổng bao la vô cùng tận, cái minh triết của THƯỢNG ĐẾ chan hòa khắp Vũ Trụ Càn Khôn, sao chúng con nhìn THƯỢNG ĐẾ nhỏ nhoi thấp thỏi đến như vậy con. Cho nên CHA nói thật: vì vô minh, vì mê chấp nên các con đã thu hẹp và làm nhỏ đi THƯỢNG ĐẾ! Vì vô minh vì mê chấp nên tín đồ Cao Đài đã thu hẹp và làm nhỏ đi đạo Cao Đài! Và thật sự như vậy! Cho nên CHA phải khổ tâm và đau lòng mà nói với các con Cao Đài rằng:

Từ khi đạo "Cao" xuất hiện cho đến nay đã trải qua mấy mươi năm thế mà các con Cao Đài vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sự xuất hiện của đạo Cao Đài, chưa hiểu được tinh thần của đạo Cao Đài một cách sâu sắc, đúng đắn và thực tiễn.

Thật đau lòng biết bao nhiêu khi chính các con Cao Đài, dù đã có cơ duyên học hỏi lãnh hội qua cơ bút biết bao lời thánh huấn minh triết giảng dạy về cái tinh thần hòa đồng, dung nạp mọi màu sắc, tôn giáo chi phái, về mục tiêu chính của đạo Cao Đài là thực hiện Cơ Qui Nhứt của THƯỢNG ĐẾ.

Vậy mà các con vẫn còn kẹt nặng trong cái tinh thần đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn. Đối nội, tức là trong nội bộ của đạo Cao Đài thì chia rẽ trầm trọng giữa các chi các phái, còn đối ngoại thì chấp nê đố kỵ với các tôn giáo khác.

Tại sao có chỗ chấp nê đố kỵ tỵ hiềm nầy con? Vì các con Cao Đài tuy mang danh là tín đồ Cao Đài nhưng thực ra chưa hiểu đạo Cao Đài, chưa hiểu tinh thần của đạo Cao Đài cũng như cái mục tiêu của đạo Cao Đài. Đó! Chưa hiểu! CHA nói thẳng như thế!
Vậy CHA hỏi con: Hai chữ Cao Đài là gì vậy con?

À! Các con Cao Đài đều rõ, đó là danh gọi khác của THƯỢNG ĐẾ, hay nói rõ hơn thay vì ông THƯỢNG ĐẾ ổng xưng là THƯỢNG ĐẾ, ổng xưng chữ Cao Đài. Vậy thì danh gọi Cao Đài hay danh gọi THƯỢNG ĐẾ suy ra ý nghĩa nó có khác gì? Phải không?

Ấy là danh gọi cái khối Đại Linh Quang chan hòa khắp vũ trụ và đạo Cao Đài do đức THƯỢNG ĐẾ hay Đức Cao Đài sáng lập vào thời kỳ Ba nầy để thực hiện Cơ Qui Nhứt, tức là Cơ Qui Tam Hiệp Ngũ, hầu dẫn dắt các con trở lại cội nguồn phản bổn hườn nguyên.

Mà muốn thực thi cơ qui, thì tức nhiên phải có cơ hòa. Phải hòa mới qui chớ con! Không hòa thì làm sao qui được. Phải không? Không hòa thì làm sao mà qui? Cho nên tinh thần của đạo Cao Đài là cái tinh thần bao la vô tận, là cái tinh thần dung nạp, hài hòa màu sắc tôn giáo chi phái ở thế gian.

Mà thật vậy! Cao Đài đủ mọi màu sắc thái tôn giáo, chi phái ở thế gian. Từ Nhân Đạo đến Thần Đạo, đến Thánh Đạo, đến Tiên Đạo, đến Phật Đạo, có thể nói đạo Cao Đài dung nạp và hòa đồng hết những sắc thái nầy. Thế thì màu sắc tôn giáo nào, chi phái nào, cũng là màu sắc của đạo Cao Đài đấy thôi! Có nhận định như thế, các con mới thấy cái bao la vĩ đại của đạo Cao Đài ra sao! Cho nên, các con vì mê chấp nên phân biệt, chia rẽ, đố kỵ.

Vì phân biệt, chia rẽ mới có chỗ chấp nê rằng: Tu theo giáo lý của Phật hay của Chúa hay của Khổng, của Lão, hoặc là tu theo cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học v.v... hay là Mật Tông hay là cái gì đó... là không trung thành với Cao Đài là bỏ qua Cao Đài là không giữ Đạo Cao Đài!

Con ơi con! Con không thấy cái chỗ đạo Phật, đạo Chúa hay Khổng hay Lão, hay là Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học v.v... đều nằm cả trong đạo Cao Đài hay sao? Nó nằm cả trong đạo Cao Đài đấy con! Chứ rồi con tưởng cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học hay giáo lý của Phật, của Chúa, của Khổng, của Lão v.v...

Nó từ đâu ra? Thì cũng do ông THƯỢNG ĐẾ tức là Ông Cao Đài, ổng ban xuống để dẫn tiến các con! Thì những pháp lý đó, những giáo lý đó, cũng là của ông THƯỢNG ĐẾ tức là của Ông Cao Đài chứ còn của ai con? Còn của ai?

Các con vì chấp kiến nên lầm lạc đi đến chỗ đố kỵ tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn, phân biệt đạo người, đạo ta, rằng đạo nầy không phải Cao Đài, pháp lý kia không phải Cao Đài, rằng cũng thấy giáo lý nầy tốt, pháp lý kia hay nhưng rồi sợ hành theo nó tức là lỗi với đạo Cao Đài, là bỏ đạo Cao Đài, là không giữ đạo Cao Đài.

Con ơi con! Như vậy con hình dung cái đạo Cao Đài ra làm sao? Con hình dung nó như thế nào mà con thu hẹp nó như vậy con?

Con thử nghĩ xem? Mục tiêu chính yếu của sự xuất hiện và sự hiện hữu của đạo Cao Đài là cái gì?

LÀ CƠ QUI NHỨT! là cơ Tam Giáo Qui Nguyên, Ngũ Chi Hiệp Nhứt, tức là hiệp nhứt mọi màu sắc, tôn giáo, chi phái ở thế gian đó con. Mà muốn Cơ Qui Tam Hiệp Ngũ thực hiện được thì phải hòa đồng, phải dung nạp mọi màu sắc đi đến chỗ qui nhứt chớ con, phải không? Cho nên SỰ HÀI HÒA DUNG NẠP MỌI MÀU SẮC CỦA CÁC TÔN GIÁO, CHI PHÁI THẾ GIAN NÓ RA CÁI MÀU SẮC CỦA ĐẠO CAO ĐÀI.

Sự dung nạp hài hòa mọi màu sắc của tôn giáo chi phái thế gian nó ra màu sắc của đạo Cao Đài đó con! Đấy là cái chất đặc thù cái chất độc đáo của đạo Cao Đài đó, và đấy cũng là đường nét bao la vĩ đại của đạo Cao Đài đó con!

Rồi nay các con cho rằng: Màu sắc nầy không phải Cao Đài, màu sắc kia không phải Cao Đài, rồi các con cứ phân biệt, rồi loại bỏ, rồi trừ đi, rồi cắt xén nó mãi như thế thì cái màu sắc của đạo Cao nó còn lại cái gì con? Màu sắc Cao Đài nó còn lại cái gì?

Các con Cao Đài có thấy vì chấp kiến mà các con đã biến đạo Cao Đài thành nghèo nàn, nhỏ nhoi thấp thỏi hay không? Mà nếu các con Cao Đài cứ loại bỏ nó, cứ trừ đi, cứ cắt xén, cứ thu hẹp đạo Cao Đài như thế thì tự nhiên đạo Cao Đài nó sẽ nhỏ đi dần dần, nhỏ đi dần dần cho đến lúc nó phải bị xóa bỏ thôi con! Cứ cắt xén, cứ loại bỏ, cứ trừ đi như thế thì rồi nó còn lại cái gì? Thì tự nhiên nó phải đi đến chỗ suy vong và bị xóa bỏ thôi. Phải như vậy thôi.

Mà thật sự là như vậy. Nếu các con cứ phân biệt đố kỵ chia rẽ, không hòa đồng được thì rồi làm sao mà thực hiện cơ qui? Cơ qui không thực hiện được, ấy là chỗ tan rã của đạo Cao Đài!

Các con có ý thức được điều đó không? Và các con có ý thức được rằng như vậy các con Cao Đài đã không giữ đạo Cao Đài, đã bỏ đạo cao Đài, đã không trung thành với đạo Cao Đài, đã làm tan rã đạo Cao Đài vì cái tinh thần hẹp hòi phân biệt đố kỵ tỵ hiềm chấp ta ngã mạn của các con không? Và như thế có nghĩa là con đã phạm lời minh thệ lúc nhập môn, thề giữ đạo Cao Đài!

Phạm lời thề giữ đạo đấy! Giữ đạo Cao Đài, trung thành với đạo Cao Đài có phải chăng là trung thành với mục tiêu chính yếu của đạo Cao Đài, là làm cho cái mục tiêu nầy càng ngày càng thêm sáng tỏ, để rồi đi đến chỗ thực hiện? Giữ đạo Cao Đài, có phải chăng là biết sống theo tinh thần hòa đồng của đạo Cao Đài, biết lo phục vụ mục tiêu chính của đạo Cao Đài là Cơ Qui Nhứt?

Chớ rồi con tưởng giữ đạo Cao Đài là làm sao?

Trung thành với đạo Cao Đài là làm sao? Là suốt đời mặc áo mão mang nhãn hiệu là tín đồ Cao Đài, là bo bo ôm mớ kinh sách, giáo lý, thánh huấn của Cao Đài, học thuộc cho làu mà không hành, hoặc hành trong cái mê chấp eo hẹp, không hành đúng với cái tinh thần hòa đồng của đạo Cao Đài, không lo thực hiện cái mục tiêu duy nhứt của đạo Cao Đài.

Có phải vậy chăng? Như vậy là giữ đạo chăng?

Các con cứ tưởng giữ đạo là vậy chăng? CHA cho các con rõ: Các con giữ đạo như thế là giữ đạo kiểu hình thức, giữ đạo bề ngoài, giữ đạo một cách hẹp hòi nông cạn mê chấp, giữ đạo mà không biết sống cái tinh thần hòa đồng của đạo giảng dạy, mà không biết lo phục vụ cái mục tiêu mà đạo đề ra.

Vậy thì việc các con nhập môn vào đạo Cao Đài có ý nghĩa gì? Các con cho như vậy là hành đạo Cao Đài đó chăng? Cho nên, nếu các tín đồ Cao Đài cứ mãi chìm đắm nặng nề trong sự tranh chấp, chia rẽ, phân biệt, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn, thì mục tiêu chính của đạo Cao Đài không thể thành tựu, mà mục tiêu của đạo Cao Đài không thành tựu thì tức nhiên đạo Cao Đài phải suy vong đi đến chỗ tan rã thôi con.

Đấy, con thấy chưa? Các con giữ đạo như vậy là giữ cái gì? Giữ đạo theo hình thức mê chấp, chỉ mặc áo mão mang nhãn hiệu tín đồ Cao Đài bên ngoài mà không biết sống cái tinh thần hòa đồng, không lo Cơ Qui Nhứt là mục tiêu chính của đạo Cao Đài. Vậy sao gọi là giữ đạo?

Ấy là tưởng mình giữ đạo nhưng bỏ đạo mà không biết! Ấy tưởng mình trung thành với đạo nhưng không ngờ mình phản đạo mà không rõ, ấy là tưởng mình tôn trọng lời minh thệ, nhưng không ngờ mình lỗi thệ mà không hay! Đó! Mà khi các con lỗi thệ thì tức nhiên phải chịu hình phạt theo lời thề đó thôi con!

À! Nói đến lời minh thệ nhập môn của đạo Cao Đài, sẵn đây CHA cũng muốn giải thích rõ hơn. Thật ra cái lời minh thệ nhập môn của Cao Đài có ý nghĩa gì?

Cái lời minh thệ nhập môn của đạo Cao Đài thực ra nó nằm trong Qui Luật Tiến Hóa của Càn Khôn Vũ Trụ, và nó áp dụng cho toàn bộ nhơn sanh chớ không riêng gì cho tín đồ Cao Đài.

Đấy! Mà thật vậy con! CHA cho các con rõ: Thiên Địa đang ở vào thời kỳ Hạ Ngươn Mạt Kiếp, định luật tiến hóa đang vận chuyển, sàng sảy, thanh lọc toàn bộ hàng ngũ nhơn sanh để bước sang một chu kỳ tiến hóa mới, tức là Chu Kỳ Thánh Đức. Chỉ những phần hồn nào có trình độ hòa đồng, hòa ái không còn phân biệt chia rẽ, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn, v.v... Những phần hồn ấy mới được tuyển chọn vào Thượng Ngươn Thánh Đức.

Đấy, đấy con! Đấy là điều kiện khả dĩ, là tiêu chuẩn chót, là trình độ tối thiểu để được tuyển chọn đó con. Đấy! Vì con phải biết: Cái xã hội Thánh Đức được thành hình, được dựng nên nhờ những con người có trình độ văn minh đạo đức hòa đồng.

Vì vậy mà con nào, linh hồn nào, chưa có trình độ đạo đức để biết hòa đồng thì tự nhiên phải chịu cơ tiến hóa đào thải theo qui luật! Phải chịu đào thải theo cái qui luật đó thôi! Chứ sao con! Chứ còn cái chất chia rẽ, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn, những chất đó là cặn bã nặng nề làm sao mang được vào Xã Hội Thánh Đức là cái xã hội hòa đồng thanh nhẹ tốt đẹp. Phải không?

Làm sao mang được vào Thánh Đức? Thì tự nhiên nó phải bị đào thải thôi! Cho nên, Thiên Địa đang chuyển biến sang một chu kỳ tiến hóa mới. Những con nào bê trễ, ù lì, chậm tiến, chưa đủ trình độ để tiến hóa vào Chu Kỳ Thánh Đức, như vậy là không theo kịp với Cơ Tiến Hóa của Thiên Địa thì tự nhiên phải bị Qui Luật Tiến Hóa đào thải mà thôi!


Cho nên CHA lặp lại: Khi linh hồn con bê trễ, chậm tiến, chưa đủ trình độ đạo đức hòa đồng để bước sang Thánh Đức thì tự nhiên con phải bị đào thải! Với toàn bộ nhơn sanh, sự kiện đào thải nầy là Qui Luật Tiến Hóa của Vũ Trụ. Còn với tín đồ Cao Đài, sự kiện đào thải nầy, là phạm lời minh thệ thuở nhập môn đó thôi con! Đấy, bị đào thải vì chưa đủ trình độ tiến hóa thì đó là phạm lỗi minh thệ thuở nhập môn đó con!
Tại sao như vậy là phạm lời minh thệ?

À! Vì khi linh hồn con chưa đến trình độ đạo đức hòa đồng, điều nầy chứng tỏ con đã bỏ đạo Cao Đài. Tai sao bỏ đạo?
Vì khi con không lo tu sửa thân tâm để linh hồn được mở mang tiến hóa, nhờ mở mang tiến hóa mà nó vượt khỏi sự eo hẹp, nhỏ nhoi nặng nề của phàm ngã để có trình độ biết hòa đồng. Có hòa đồng mới đi vào cơ qui là mục tiêu chính của đạo Cao Đài đó con.

Là tín đồ Cao Đài mà không lo phục phục cơ qui thì sao là biết giữ đạo Cao Đài? Cho nên những con Cao Đài biết sống hòa đồng, biết phục vụ cơ qui, ấy là biết trung thành với lời minh thệ nhập môn đó con. Còn những con Cao Đài nào không biết sống hòa đồng, không biết phục vụ cơ qui, chưa có trình độ để đi kịp với cơ qui của Thiên Địa, ấy là không biết giữ đạo Cao Đài đấy, là phạm lời minh thệ đấy, và rồi phải chịu hành xử theo lời thề đó con! Đấy là bị Thiên Địa đào thải đó con! Là bị Định Luật Tiến Hóa loại trừ đào thải đó thôi con.

Riêng đối với những con tín đồ Cao Đài học cơ siêu hình, chọn pháp tu giải thoát. CHA cũng muốn những con nầy hiểu lời minh thệ hiểu đạo Cao Đài một cách sâu sắc minh triết hơn! Vì vậy CHA có vài lời nhắn nhủ với những con nầy: Nầy các con! Các con đã chọn con đường tu giải thoát tức là các con đang tiến bước học hỏi về Cao Đài Vô Vi Đại Đạo.

CHA muốn các con nhìn đạo Cao Đài sâu sắc và minh triết hơn. Nầy con! Con có thấy được bản thể con là cái Tòa Thánh không? Cái bản thể của con tức là cái Tiểu Thiên Địa của con, nó là cái Tòa Thánh đấy, và trong cái Tiểu Thiên Địa của con, cũng có Ông Cao Đài để con thờ, đấy là Chủ Nhơn Ông Ngươn Thần con đó! Đấy là Chủ Nhơn Ông Ngươn Thần tức là cái linh hồn của bản thể con đó! Con cũng có thiên nhãn tức đệ tam nhãn hay huệ nhãn mà con phải lo khai mở và giữ nó càng lúc càng sáng hơn để nó soi thấu kiểm soát khắp tam cõi Thượng, Trung, Hạ, khắp Tam Thiên, Đại Thiên Thế Giới trong cái Tiểu Thiên Địa và ngoài Đại Thiên Địa đó con!

Trong con cũng có cơ cấu bộ phận Cửu Trùng Đài, bộ phận Hiệp Thiên Đài, bộ phận Bát Quái Đài mà rồi trên con đường hành pháp tu học tiến hóa của con, con sẽ có cơ hội khám phá dần dần để chứng nghiệm! Có khám phá và chứng nghiệm được toàn bộ cái Tiểu Thiên Địa của con, con mới thấy rằng: TOÀN BỘ CƠ CẤU CỦA ĐẠO CAO ĐÀI HỮU HÌNH CŨNG NHƯ ĐẠO CAO ĐÀI VÔ VI LÀ TƯỢNG TRƯNG ĐỒ HÌNH CƠ CẤU CỦA CON NGƯỜI VÀ THƯỢNG ĐẾ, CỦA TIỂU THIÊN ĐỊA VÀ ĐẠI THIÊN ĐỊA ĐÓ THÔI!


Đấy, đấy con! Cái minh triết của đạo Cao Đài đấy! Điều quan trọng mà các con phải luôn nhớ tới, đấy là TRONG CON CŨNG CÓ CƠ QUI TAM HIỆP NGŨ mà các con phải lo thực hiện cho kỳ được.

Đấy là Cơ Qui Tam Bửu Hiệp Ngũ Khí tức là Cơ Ngũ Khí Triều Ngươn Tam Huê Tụ Đảnh. Bằng mọi giá, CÁC CON PHẢI THỰC HIỆN CHO ĐƯỢC CÁI CƠ QUI NẦY CÁC CON MỚI CÓ THỂ CÓ ĐƯỢC CÁI CON ĐƯỜNG VỀ PHẢN BỔN HƯỜN NGUYÊN. Đấy! Các con phải thực hiện cho kỳ được cái cơ qui nầy mới có được con đường về để phản bổn hườn nguyên đó con!

Nói một cách khác, nếu Cơ Qui Tam Hiệp Ngũ nầy không thực hiện được, tức nhiên là cái chất Cao Đài trong con tức là Ngươn Thần của con, nó không có điều kiện sáng được, mà nó không có điều kiện sáng được thì nó phải chìm đắm trong ngu muội tối tăm và có nghĩa đạo Cao Đài trong con nó không thành.

Mà đạo Cao Đài trong con nó không thành đấy là con không giữ đạo Cao Đài trong con đó con! Con bỏ bê cái Ông Cao Đài ở trong con mà không chăm sóc, con để Ông tối tăm ngu muội, con bỏ bê cái đạo Cao Đài trong con, con không thèm giữ đấy, con bỏ đạo đấy, và như thế có nghĩa là con phải bị Thiên Địa tru diệt theo qui luật thôi con! Phạm lời thề đấy! Phạm lời thề giữ đạo đấy, nên phải chịu đào thải theo lời thề đấy con!

Mà thật vậy, khi linh hồn con ngu muội, tối tăm chậm trễ, không theo kịp Định Luật Tiến Hóa con phải bị đào thải. Nói theo đạo Cao Đài: đấy là con bỏ đạo, đấy là con phạm lời minh thệ nhập môn và con phải chịu tru diệt theo lời thề.

Đấy, đấy con! Các con Cao Đài tu vô vi phải hiểu cái lời minh thệ của đạo Cao Đài sâu sắc hơn ở khía cạnh giữ đạo đó con. Đấy! Phải hiểu sâu sắc hơn ở khía cạnh giữ đạo.

Nói như vậy để các con thấy rằng, cơ qui bên ngoài cũng như cơ qui bên trong, muốn thực hiện được thì linh hồn con phải đi từ căn bản lo tiến hóa, chịu tu tiến đấy con. Mà quả nhiên như vậy! Muốn thực hiện cơ qui bên ngoài, con phải lo chăm sóc linh hồn, chịu tinh tấn tu sửa, lo thanh lọc thân tâm, nhờ đó linh hồn mới tiến hóa mở mang đến trình độ hòa đồng hòa ái với kẻ đồng loại và biết phục vụ cơ qui của Trời Đất.

Còn muốn thực hiện cơ qui bên trong con cũng phải lo tính tấn chăm sóc linh hồn tiến hóa, ngày đêm lo tu sửa, dụng pháp tịnh thiền để thanh lọc thân tâm hầu bản thể con nhờ đó mà được thanh nhẹ. Có thanh nhẹ thì Tiểu Vũ Trụ con nó mới vui hòa. Có vui hòa mới ổn định thanh tịnh, có thanh tịnh thì ngũ khí mới gom, tam bửu mới hiệp và cơ qui trong con mới thành! Nó phải đi từ cái căn bản tiến hóa của chính các con thôi.

Vì chỉ những linh hồn chịu tu sửa nó mới mở mang tiến bộ, mà có mở, có tiến, nó mới biết hòa, nó mới chịu qui thôi con! Ở đây, CHA cũng nói thêm, phải nhận rằng những con nào chịu tinh tấn công phu thiền định, chịu lo tu sửa thân tâm để được hòa và thực hiện cơ qui bên trong, những con ấy sẽ thực hiện chữ hòa chữ qui bên ngoài một cách dễ dàng thoải mái.

Vì khi con hòa được bên trong của con, con sẽ thể hiện sự hòa đồng bên ngoài dễ dàng không cố gắng gượng ép, khó khăn và đè nén cái phàm ngã nặng nề của con.

Nói chỗ nầy để giải đáp luôn cho những tín đồ Cao Đài muốn chọn cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học để tu sửa thanh lọc thân tâm, ấy là con đang lo thực hiện cơ qui của đạo Cao Đài đó con! Con đang lo thực hiện cơ qui đấy! QUI TỪ TRONG RA NGOÀI đấy con! LO THỰC HIỆN CƠ QUI TỪ TRONG RA NGOÀI LÀ ĐI TỪ TRONG CĂN BẢN NỀN TẢNG VỮNG CHẮC đó con!

Đi từ trong cái nền tảng vững chắc đó, con thấy không? Con lo thực hiện cơ qui là mục tiêu chính của đạo Cao Đài tức là con đâu có đi ngược đường lối chủ trương của đạo Cao Đài. Cơ qui là mục tiêu chính của đạo Cao Đài, mà con lo thực hiện mục tiêu ấy thì con đâu có đi ngược lại đường lối chủ trương của đạo Cao Đài? Con đang đi vào cái cơ của đạo Cao Đài đấy, và CÁI CƠ CỦA ĐẠO CAO ĐÀI CŨNG LÀ CÁI CƠ TIẾN HÓA CỦA CÀN KHÔN VŨ TRỤ ĐẤY! đó con! LÀ CƠ TIẾN HÓA CỦA KỲ BA nầy đó con!

Sẵn đây, có cái trường hợp nầy, CHA muốn nói cho các con học hỏi luôn. Có một đứa cũng là tín đồ Cao Đài mà muốn hành cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học rồi cũng sợ phạm lời minh thệ nhập môn, rồi khổ tâm thắc mắc hoang mang, sợ phạm lời thề giữ đạo.

Tội nghiệp! Khổ tâm cho đến nỗi tìm vào đến Phật Mẫu để gieo quẻ âm dương mà thỉnh ý Mẹ. Con ơi con! Con thỉnh ý Mẹ chỗ nầy rồi Mẹ phải trả lời làm sao đây? Cái chỗ nầy phải do con quyết định chớ con! Việc chọn phương tiện để tiến hóa phải tùy con chọn lựa, phải tùy duyên, tùy ý thích, con hợp phương tiện nào thì dụng phương tiện đó, miễn là con chịu tiến và con tiến được thì thôi! Phương tiện nào mà trong cái chỗ chứng nghiệm của con, con thấy hợp, con thấy tiến bộ thì mình cứ dụng nó để mình tiến hóa.

Thầy Mẹ và các Đấng cũng tùy duyên mà trợ hành tùy phương tiện mà độ nhơn.
Thầy Mẹ đâu có bắt buộc con phải chọn màu sắc nầy hay màu sắc kia, phương tiện nầy hay phương tiên kia để con tiến hóa! Cái đó phải tùy các con chớ con! Với THƯỢNG ĐẾ, thì phương tiện nào cũng được, cũng là từ một cội nguồn THƯỢNG ĐẾ ban rải xuống thế để tùy duyên mà dẫn tiến các con, thì rồi các con cứ tùy duyên mà chọn lựa đặng tu tiến để trở về.

Điều quan trọng là con phải biết tận dụng cái phương tiện mà mình chọn lựa để tiến hóa được hay không? Đấy, đấy con! Cái chỗ quan trọng là con có chịu tiến và tiến được hay không chớ không phải cái chỗ con chọn phương tiện gì để con tiến! Cho nên con thỉnh ý Phật Mẫu và gieo quẻ mấy lần nó không ứng là vậy.
Mà làm sao trả lời cho con chỗ nầy con? Cho nên, rồi sau đó thì Mẹ phóng điển quang trong vô vi để ảnh hưởng phần tư tưởng của con, soi sáng cho con là phải tùy nghi mà quyết định.

Đấy, đấy con! Chớ Mẹ làm sao mà quyết định cho con chỗ nầy? Mẹ làm sao trả lời con? Con sợ phạm lời thề nên con đi thỉnh ý Mẹ, nhưng rồi phạm lời thề hay không là do con thôi! Con thử nghĩ xem: Nếu Mẹ chuyển ý cho con tu theo cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học nhưng rồi sau đó con hành pháp lơ mơ, cầm chừng hành lấy có, công phu bê trễ, không tinh tấn, thân tâm không được thanh lọc, linh hồn con không tiến hóa lên cao để đi kịp với cái Cơ Qui Nhứt của THƯỢNG ĐẾ thì cũng là phạm lời thề.

ĐI KHÔNG KỊP VỚI CƠ TIẾN HÓA CỦA TRỜI ĐẤT THÌ ĐẤY LÀ PHẠM LỜI THỀ.

Còn nếu không cho con thọ cái Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học, mà qua môi trường Cao Đài, môi trường giáo lý, kinh sách, hoặc pháp tu của đạo Cao Đài, con cũng không lo tu sửa thân tâm, không chăm sóc Ngươn Thần, linh hồn con bê trễ không thăng tiến được theo kịp với Thiên Cơ, không thăng tiến được để kịp với cái Cơ Tiến Hóa của Trời Đất, thì đấy cũng là lỗi thề đó con. Mặc dù con vẫn ở trong cái môi trường của đạo Cao Đài mà con vẫn lỗi thề như thường.

Còn nếu con tu theo Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học mà biết tận dụng nó để mà tiến hóa theo kịp chu trình đấy cũng là giữ lời minh thệ đó con. Cho nên với THƯỢNG ĐẾ thì phương tiện nào con chọn cũng được, miễn là con tinh tấn dụng nó một cách nghiêm túc và con tiến hóa được để theo kịp cơ tiến hóa thì đấy là Thiên Ý đó con. THƯỢNG ĐẾ cần chỗ nầy và muốn chỗ nầy đó con!

Nhân đây, CHA cũng muốn các con hiểu một cách rộng rãi phóng khoáng rằng: dẫu con là Phật tử hay con Chiên, đệ tử của Lão hay sinh đồ của Khổng, dù tu theo Pháp Lý Vô Vi Huyền Bí Học hay bất cứ màu sắc giáo phái nào, nếu con biết hành đạo theo màu sắc giáo phái của con một cách đúng đắn chân thật, nghiêm túc, biết ngày đêm lo tu sửa thân tâm để nó luôn tiến hóa và biết sống hòa đồng, hòa ái với đồng loại, không phân biệt màu da, chủng tộc, tôn giáo, chi phái, đẳng cấp v.v... thì đấy là các con đang thực thi cơ hòa để thực hiện cơ qui của THƯỢNG ĐẾ. Đấy là con đang hành đạo Cao Đài dù con chưa nhập môn. Như vậy con đã là một tín đồ Cao Đài trong ý nghĩa mà không cần danh xưng nhãn hiệu và dĩ nhiên con đã đủ tiêu chuẩn để được chọn sang Thánh Đức đó con!

Con đã đủ tiêu chuẩn để được chọn sang Thánh Đức để tiến hóa nữa! Còn nếu con là một tín đồ nhập môn đạo Cao Đài, đã lập lời minh thệ, vậy mà bê trễ không lo tu sửa thanh lọc thân tâm, linh hồn con, do đó mà tối tăm không tiến hóa được, không mở ra được để mà biết hòa đồng hòa ái, còn nặng mang những trược tánh, đố kỵ, tỵ hiềm, phân biệt, chia rẽ, chấp ta, ngã mạn v.v... các con nầy đã gây trở ngại cho Thiên Cơ, gây trở ngại cho Cơ Trời, gây trở ngại cho Cơ Tiến Hóa của THƯỢNG ĐẾ tức là cơ qui đấy. Như vậy là con chỉ mang nhãn hiệu đạo Cao Đài mà không hành đạo Cao Đài không giữ đạo Cao Đài.

Như vậy là phạm lời minh thệ nhập môn và dĩ nhiên con phải chịu hình phạt theo lời thề đó thôi!


Tóm lại, CHA cho các con rõ: Các con Cao Đài phải hiểu rằng, MỘT TÍN ĐỒ CAO ĐÀI THẬT XỨNG NGHĨA THÌ PHẢI BIẾT: TRONG THÌ LO TU SỬA THÂN TÂM, HÒA YÊN BẢN THỂ ĐỂ LẬP CƠ QUI CỦA TIỂU THIÊN ĐỊA TỨC LÀ CƠ QUI TAM BỬU, HIỆP NGŨ KHÍ. NGOÀI THÌ LO HỖ TRỢ CƠ TIẾN HÓA CỦA QUẦN SINH, THỰC THI HÒA ÁI HÒA ĐỒNG ĐỂ LẬP CƠ QUI CỦA ĐẠI THIÊN ĐỊA TỨC LÀ CƠ QUI TAM GIÁO, HIỆP NGŨ CHI.

Hôm nay, CHA đã minh xác rõ sứ mạng của đạo Cao Đài và sứ mạng của một tín đồ đạo Cao Đài. Vậy các con Cao Đài khá hiểu mà thi hành cho đúng hầu đi kịp cơ tiến hóa của Càn Khôn Vũ Trụ, đi kịp với chu kỳ tiến hóa của Thiên Địa đó con!

À! Còn cái điều nầy! Phần đông các con đạo Cao Đài cũng thắc mắc hoang mang rằng: Tại sao hồi trước giáng cơ lập Đạo THƯỢNG ĐẾ có dạy rằng, lần mở đạo nầy, THƯỢNG ĐẾ không giáng phàm mà chỉ dùng huyền diệu cơ bút thôi, nhưng rồi nay THƯỢNG ĐẾ lại tuyên bố giáng phàm! Có đứa cho rằng, người thường còn không được phép nói hai lời, còn THƯỢNG ĐẾ là Đấng Toàn Giác, Toàn Năng, tượng trưng cho Chơn Lý mà không có lập trường dức khoát sao? Vậy THƯỢNG ĐẾ không có lập trường dức khoát sao?...

Có chứ con! THƯỢNG ĐẾ có lập trường dứt khoát chứ con! Lập trường ấy là gì? Là lo sao cho Cơ Tiến Hóa vận chuyển tốt luôn luôn! Lập trường ấy trước sau như một, không bao giờ thay đổi. Đấy là Chơn Lý trường tồn bất biến, mà muốn cho Chơn Lý nầy trường tồn bất biến thì CHA phải động phải biến luôn luôn. CHA phải thiên biến vạn hóa, uyển chuyển vô cùng ứng biến vô song, để cho Chơn Lý ấy tồn tại đời đời.

Con ơi! Phải biết rằng CHA THỰC MÀ HƯ, HƯ MÀ THỰC, CÓ MÀ KHÔNG, KHÔNG MÀ CÓ, GIẢ MÀ CHƠN, CHƠN MÀ GIẢ, TRONG CHƠN CÓ GIẢ, TRONG GIẢ CÓ CHƠN. Cho nên, trước đây khi mở đạo Cao Đài, CHA chỉ dùng huyền diệu cơ bút vì CHA không tiện dùng xác phàm nhưng rồi đến nay, có cơ hội CHA chọn được xác xứng đáng tiện duyên cho CHA giáng phàm với tư cách chánh vị THƯỢNG ĐẾ thì CHA phải biết ứng biến chứ, CHA phải biết ứng biến theo cơ duyên, tận dụng ngay cái phương tiện tốt lành để gia tốc Cơ Tiến Hóa cho trần gian chứ con!

CHA phải biết ứng biến tận dụng ngay cái phương tiện tốt lành nầy để mà lo Cơ Tiến Hóa chứ con! Các con đã có dịp thấy qua Đức Kim Thân, nguồn minh triết cao siêu của THƯỢNG ĐẾ đã có dịp chan rưới xuống trần gian để mở trí phá mê cho các con! Đã mở trí phá mê cho các con biết bao điều mà từ trước đến nay chưa có kinh sách triết lý nào nói đến!

Cho nên có thể nói Đức Kim Thân đã cung ứng cho THƯỢNG ĐẾ những điều kiện quá tốt để THƯỢNG ĐẾ vận chuyển tích cực Cơ Tiến Hóa lần nầy! Quả thật, CHA có thay đổi lời nói, trước nói một lời, sau nói lời khác, nhưng cái chỗ thay lời của CHA chẳng những không gây trở ngại cho Cơ Tiến Hóa của Thiên Địa mà còn gia tốc cho Cơ Tiến Hóa vận chuyển đó con! CHA thay lời mà hữu ích hơn, các con hưởng sáng hơn, minh triết hơn, cơ tiến hóa vận chuyển tốt đẹp hơn, tích cực hơn, vĩ đại hơn!

À CHA thay lời mà phước đức dường ấy, tại sao CHA không thay lời? CHA chấp nê cái gì mà không thay lời chứ con? Vậy phải chăng cái chỗ thay lời ấy nó là phượng tiện để phục vụ cho mục tiêu tiến hóa đời đời của Càn Khôn Vũ Trụ không con? Cho nên, việc CHA thay lời là tiểu tiết, Cơ Tiến Hóa của Càn Khôn là đại sự. Chẳng lẻ CHA vì tiểu tiết để bỏ đi cái đại sự sao con? Việc CHA thay lời, đấy cũng là bất tín! Nhưng con ơi! CHA PHẢI BẤT TÍN Ở PHƯƠNG TIỆN, ĐỂ THẬT SỰ THÀNH TÍN Ở MỤC TIÊU.

Mục tiêu ấy là gì? Là sự tiến hóa đời đời của Chơn Lý Bất Biến! Vì vậy mà cái bất tín nầy nó phải có, nó phải cần, nó cần thiết cho mục tiêu tiến hóa của Càn Khôn Vũ Trụ. CHA bất tín để các con minh triết hơn, hưởng phước nhiều hơn, Càn Khôn phúc lợi hơn, và bù lại, để trả giá cho cái bất tín ấy.

CHA phải làm việc nhiều hơn, gánh vác nhiều hơn, cực nhọc nhiều hơn nữa, rải ân phước xuống các con nhiều hơn nữa để cứu độ, rồi phải lo cải sửa nhiều việc cho phù hợp với cái đà biến chuyển của dịch lý, CHA phải nỗ lực tăng cường về mặt ý chí hành động cho phù hợp với những diễn biến trong Cơ Tiến Hóa.

Đấy, đấy con! Cực nhọc nhiều hơn vạn lần con ơi! CHA phải nỗ lực vạn lần hơn để vận chuyển tích cực Cơ Tiến Hóa lần nầy! Vậy phải chăng CÁI BẤT TÍN NẦY LÀ MINH TRIẾT, PHÁT XUẤT TỪ CÁI BẢN NĂNG PHẤN ĐẤU SINH TỒN CỦA CHƠN LÝ BẤT BIẾN, LÀ CÁI KHẢ NĂNG LINH ĐỘNG ỨNG BIẾN VI DIỆU CỦA ĐẤNG TOÀN GIÁC TOÀN NĂNG? Đó, đó con! Vì vậy CHA cho các con biết rằng, CHA chẳng những nói hai lời, mà CHA sẽ thay đổi vạn triệu lời, nếu điều ấy cần thiết cho sự vận chuyển Cơ Tiến Hóa của THƯỢNG ĐẾ, nếu điều ấy xét ra cần thiết cho sự vận chuyển Cơ Tiến Hóa của Càn Khôn Vũ Trụ! Đấy CHA nói thẳng cho các con hiểu như vậy!

Bây giờ, CHA trở lại vấn đề các con hoang mang nghi ngại việc THƯỢNG ĐẾ giáng thế. Chưa biết thì hoang mang, thắc mắc, chuyện ấy tất nhiên rồi! Nhưng có điều nếu con nào chưa có duyên phước tin được để mà tận hưởng được cái minh triết của THƯỢNG ĐẾ ban rải qua Đức Kim Thân thì các con cũng đừng vì đó mà hoang mang, thắc mắc làm chi, gây trở ngại cho việc tu tiến của các con! CHA khuyên các con như thế! CHA khuyên các con: Chưa biết thì cũng khoan vội tin làm gì? Chuyện cần thiết và cấp bách trước mắt mà CHA muốn khuyên các con, ấy là các con phải lo tu tiến cho CHA phải lo chăm sóc việc tiến hóa linh hồn luôn luôn để đi cho kịp chu kỳ. CHA tha thiết mong các con cấp bách lo việc nầy cho CHA, chứ còn các con biết CHA, tin vào sự kiện CHA giáng thế rồi bê trễ, không lo tu tiến thì chuyện ấy có nghĩa gì? Chẳng có ích gì đâu con! CÁI ĐỨC TIN ẤY NẾU NÓ KHÔNG GIÚP CON THĂNG TIẾN HƠN THÌ CON CŨNG CHẲNG CẦN TIN ĐỂ LÀM GÌ! Thà rằng con không tin con chịu lo TU cho CHA để con được tiến hóa luôn luôn thì rồi có lúc con phải biết CHA thôi! Con chịu lo tu cho CHA đi, rồi có lúc con phải biết CHA thôi!

Giờ đây chuyện cấp bách trước mắt là con phải LO TÌM BIẾT ÔNG THƯỢNG ĐẾ TRONG CON TRƯỚC ĐI. Nếu con biết Ông THƯỢNG ĐẾ trong con thì tự nhiên có lúc con sẽ biết Ông THƯỢNG ĐẾ ở ngoài thôi con! Phải không? Con đã biết Ông THƯỢNG ĐẾ trong con thì ắt có lúc con phải biết Ông THƯỢNG ĐẾ ở ngoài thôi!

Vì lúc bấy giờ con mới có trình độ cảm nhận một cách thực hiện Ông THƯỢNG ĐẾ ở ngoài. Chứ rồi Ông THƯỢNG ĐẾ trong con, con chưa biết mà con đi tìm biết Ông THƯỢNG ĐẾ bên ngoài, con thắc mắc Ông THƯỢNG ĐẾ bên ngoài thì rồi dẫu con có ngộ được Ông THƯỢNG ĐẾ tại trần đi nữa, con cũng chỉ ở trình độ cảm nhận được cái giả tưởng của THƯỢNG ĐẾ mà thôi! Đấy, đấy con! Còn về cái việc giáng thế của THƯỢNG ĐẾ, CHA cho các con rõ, sự kiện nầy phải được ý lực của THƯỢNG ĐẾ vận chuyển để trần gian được hiểu. Đó là chuyện tất nhiên rồi! Chuyện ấy tất nhiên, và rồi có lúc sự kiện ấy phải được biểu hiện một cách thực tế, một cách cụ thể trước mắt con người và lịch sử! Rồi các các sẽ phải có cơ hội để chứng kiến việc nầy! Thôi thì các con cứ lo tu tiến cho CHA, lo cái việc cấp bách trước mắt là phải tu để đi cho kịp chu kỳ, còn cái việc kia rồi các con sẽ rõ.

Tóm lại, hôm nay Cha có dịp nói chuyện với các con về đạo Cao Đài nói riêng và tất cả các con nói chung có một cái nhìn sâu sắc minh triết hơn về cái mối Đạo mà THƯỢNG ĐẾ khai mở để lập Cơ Qui Nhứt ở kỳ Ba nầy. CHA mong rằng sau bài nói chuyện hôm nay, các con sẽ có ý thức rõ rệt hơn về con đường tiến hóa của mình để đi cho kịp chu kỳ. Mong sao các con biết ngồi lại tự phê, tự kiểm, tự xét lại mình để tự hỏi rằng: Từ trước đến nay mình xưng mình là người tu, là người đạo, là người hiểu Đạo cao, nói Đạo hay, biện thuyết Đạo giỏi, hoặc cho rằng mình là người hành Đạo đã mấy mươi năm rồi v.v...

Vậy chớ rồi mình đã tiến hóa đến trình độ biết sống hòa đồng, hòa ái thật sự với đồng loại chưa? Mình còn những trược tánh ích kỷ, hẹp hòi, khe khắt, chấp nê, đố kỵ, tỵ hiềm, phân biệt, chia rẽ, chấp ta, ngã mạn v.v...chăng? Có còn hay không? Hoặc rằng mình ngoài miệng thì nói đạo đức hòa đồng mà bên trong vẫn còn vướng bận tranh chấp, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn v.v...

Đấy là những trược chất cặn bã, là những rác rưới mà các con không thể mang được sang đời Thánh Đức đâu các con ơi! Không mang sang được đâu các con!
Vậy các con hãy ngồi lại, nghiêm chỉnh phán xét mình để kịp thời tu sửa cho kịp ngươn cơ, vì CƠ TIẾN HÓA CỦA KỲ BA NẦY LÀ CƠ QUI NHỨT.

Con nào chưa đủ trình độ hòa đồng để đi kịp cơ qui tức nhiên phải bị loại bỏ, phải bị đào thải không sang được Ngươn Thánh Đức để tiếp tục tiến hóa nữa con! Vậy, các con phải biết rằng, khi Thiên Địa chuyển mình gom khí ngũ hành để qui hiệp, tức là Cơ Qui Tam Hiệp Ngũ của Thiên Địa, tức nhiên phải có cuộc đại thanh lọc.

Thì cũng như bên trong Tiểu Vũ Trụ của con vậy, bên trong cái Tiểu Thiên Địa của con cũng vậy. Khi con muốn qui tam hiệp ngũ, qui tam bữu hiệp khí, con cũng phải lo thanh lọc những cái trược chất trong con đó con! Con cũng phải lo thanh lọc đấy!

Cho nên ngoài Đại Thiên Địa cũng y như vậy MUỐN QUI HIỆP PHẢI THANH LỌC VÀ ĐẤY LÀ CUỘC ĐẠI THANH LỌC ĐỂ CHỌN LẠI NHỮNG PHẦN HỒN CÓ TRÌNH ĐỘ ĐỂ THỰC HIỆN CƠ QUI. Những trược chất cặn bã như ích kỹ, tranh chấp, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn v.v... tất nhiên phải bị thanh lọc. CHA cho biết lúc ấy chất thanh khí điển của Thiên Địa sẽ chuyển động kinh hồn để đốt tiêu những rác rưởi cặn bã còn ối đọng lại của ngươn mạt kiếp trước khi bước sang ngươn mới.


Cho nên những phần hồn nào không lo tự thanh lọc kịp thời, còn ô nhiễm những chất nặng nề cặn bã ấy thì tức nhiên phải bị loại bỏ trong cuộc thanh lọc nầy chiếu theo qui luật! CUỘC ĐẠI THANH TRỪNG CỦA THIÊN ĐỊA SẼ DIỄN RA KINH HỒN BẠT VÍA. ẤY LÀ CƠ TẬN DIỆT, LÀ KỲ PHÁN XÉT CUỐI CÙNG CỦA NHÂN LOẠI ĐỂ TUYỂN CHỌN NHƠN SANH CÓ TRÌNH ĐỘ SANG CHU KỲ MỚI. Hiện tại đang diễn cơ biến thế.

Khổ nạn rồi sẽ xảy ra khắp toàn thế giới để lọc lừa sàng sảy dần dần toàn bộ nhơn sanh. Cơ biến thế nầy dấu hiệu báo trước một cuộc thanh lọc vĩ đại của THƯỢNG ĐẾ sẽ diễn ra không xa. Nầy con ơi! CUỘC DIỆN THẾ GIỚI ĐANG Ở BUỔI XẾ CHIỀU VÀ ĐANG TIẾN VÀO HOÀNG HÔN CỦA CƠ TẬN DIỆT. TRỄ RỒI CON! HÃY NGHIÊM KHẮC XÉT MÌNH XEM ĐÃ ĐỦ TIÊU CHUẨN CHƯA ĐỂ RỒI LO GẤP RÚT DỌN MÌNH, LO CẤP BÁCH TU SỬA HẦU NHẬN ĐƯỢC ƠN CỨU RỖI Ở PHÚT SAU CÙNG!

CHA kêu gọi tất cả các con ở mọi màu da, chủng tộc, mọi đẳng cấp xã hội, mọi màu sắc giáo phái thế gian, PHẢI HÀNH CHO ĐƯỢC CHỮ HÒA, thực thi tình huynh đệ với tất cả đồng loại. Nên nhớ rằng, định luật tiến hóa xoay chuyển không chờ ai, không vị nể ai. Định luật tiến hóa biểu hiện chí công, vô tư và định luật tiến hóa chỉ xét trình độ tiến hóa của các con mà hành xử chứ không dựa trên hình thức, nhãn hiệu, màu sắc bề ngoài đâu con!


Định luật không phân biệt rằng con thuộc chủng tộc nào, con ở đẳng cấp nào, con thuộc giáo phái nào, con là Cao Đài hay Hòa Hảo, là Phật Giáo hay Thiên Chúa Giáo, Khổng Giáo hay Lão Giáo, Ấn Độ Giáo hay Hồi Giáo v.v... Hay thậm chí con là người vô thần không biết THƯỢNG ĐẾ cũng vậy! CHA nói thẳng, thậm chí con là người vô thần không biết THƯỢNG ĐẾ cũng vậy CHA cho biết như thế.

Mà thật vậy. Nếu con là người vô thần không tin THƯỢNG ĐẾ nhưng tâm hồn con đầy tình người, con biết yêu thương đồng loại, con còn lòng nhơn đạo, thực thi tình huynh đệ với kẻ đồng loại của con, không phân biệt chia rẽ, đố kỵ, tỵ hiềm, thì dẫu con có phủ nhận sự hiện hữu của THƯỢNG ĐẾ đi nữa nhưng thật ra con đã nhìn biết THƯỢNG ĐẾ, đã kính trọng THƯỢNG ĐẾ, thương yêu THƯỢNG ĐẾ dưới một dạng khác ấy là dạng của những kẻ đồng loại của con đó thôi! Dù con không biết đến THƯỢNG ĐẾ nhưng con đã biết đến đồng loại, biết sống hòa đồng hòa ái, ấy là con có trình độ đi kịp Cơ Tiến Hóa của THƯỢNG ĐẾ đó con, và con phải được chọn sang chu kỳ mới để có cơ hội tiến hóa hơn nữa! Vì con đã đủ tiêu chuẩn để được sang chu kỳ mới đấy con!

Như vậy để các con thấy rằng, ĐỊNH LUẬT TIẾN HÓA KHÔNG XÉT HÌNH THỨC, NHÃN HIỆU BÊN NGOÀI, ĐỊNH LUẬT CHỈ XÉT TRÊN CƠ SỞ TRÌNH ĐỘ TIẾN HÓA CỦA CON. Cho nên mọi cách tu hình thức, tu bề ngoài, tu áo mão, tu nhãn hiệu, mà chẳng lo tu tâm sửa tánh, để mở tâm mở tánh thì chẳng hữu ích gì. Con có mặc áo đạo cho nghiêm trang, có tụng kinh sách thiên vạn quyển, có biện thuyết Đạo cho cao siêu, mà trình độ con chưa biết hòa đồng hòa ái thì những thứ trên chẳng có ý nghĩa gì cho con. Những thứ ấy không thể cứu rỗi được cho con trước cuộc đại thanh trừng của qui luật đấy con. Nó không thể cứu rỗi được con đâu! Đấy! CHA cho các con biết như vậy.

Vậy CHA khuyên tất cả các con thuộc mọi màu sắc, giáo phái trên thế giới nhứt là các tín đồ Cao Đài, hãy cấp bách lo tu sửa thanh lọc thân tâm, mở mang tâm tánh ra mà sống hòa đồng hòa ái, thực thi tình huynh đệ đại đồng không phân biệt, chia rẽ, đố kỵ, tỵ hiềm, chấp ta, ngã mạn. Đạo người thấp, đạo ta cao.

Hãy biết rằng, mọi màu sắc giáo phái ở thế gian đều từ một gốc THƯỢNG ĐẾ mà ra thôi! KHÔNG CÓ ĐẠO THẤP ĐẠO CAO, CHỈ CÓ TRÌNH ĐỘ CON NGƯỜI HIỂU ĐẠO NHÌN ĐẠO, THẤY ĐẠO, CAO THẤP MÀ THỘI! CHA cho các con rõ, PHÂN BIỆT ĐẠO CAO ĐẠO THẤP LÀ DO TRÌNH ĐỘ MÊ CHẤP CỦA TẤT CẢ CÁC CON đó thôi!

Cho nên, nhiều con chưa hiểu nên thấy rằng Nhơn Đạo thì thấp, còn Tiên Đạo, Phật Đạo mới cao! Nhơn Đạo là còn thấp, Tiên Đạo, Phật Đạo mới cao siêu! Cái thấp nầy, con biết không, cái thấp nầy là chấp kiến của con đó! CHA cho các con rõ: BẤT LUẬN LÀ NHƠN ĐẠO, THẦN ĐẠO, THÁNH ĐẠO, TIÊN ĐẠO, PHẬT ĐẠO, KHI ĐẠT ĐẾN CHỖ TINH TÚY CỦA NÓ THÌ TỰ NHIÊN PHẢI GẶP NHAU Ở CÁI BIẾT VÔ CÙNG. CÁI BIẾT VÔ CÙNG, CÁI MINH TRIẾT VÔ CÙNG ẤY LÀ THƯỢNG ĐẾ ĐÓ CON! Là THƯỢNG ĐẾ đó. Mà thật vậy con.

Có ai biết Nhơn Đạo hơn THƯỢNG ĐẾ? Có ai biết Thần Đạo, Thánh Đạo, Tiên Đạo, Phật Đạo hơn THƯỢNG ĐẾ đó con? Cho nên, khi con hành Nhơn Đạo mà đạt đến đến chỗ tinh túy của Nhơn Đạo, thì con phải là THƯỢNG ĐẾ. Còn khi con hành Tiên Đạo, Phật Đạo mà đạt đến chỗ tinh túy của Tiên Đạo, Phật Đạo, thì con phải là Ông Trời thôi con! Đạt đến chỗ tinh túy của Tiên Đạo, Phật Đạo thì con phải là Ông Trời thôi! Vậy thì, còn chấp đạo người, đạo ta, ấy là còn mê chấp! Còn tin rằng đạo người thấp, đạo ta cao, ấy là mê tín! Còn khi đạo người không siêu bằng đạo ta ấy căn bệnh chấp ta ngã mạn cố hữu của đa số các con.

Cho nên, CHA nghiêm trọng cảnh giác các con, nếu các con tiếp tục duy trì những sai lầm ấy, chắc chắn sẽ không đi kịp chu kỳ, tức nhiên phải bị đào thải theo qui luật đấy các con, phải bị đào thải theo qui luật mà thôi.

Riêng các con Cao Đài, các con phải cố gắng THỰC HIỆN CHO KỲ ĐƯỢC SỨ MẠNG CỦA MỘT TÍN ĐỒ CAO ĐÀI, ẤY LÀ THỰC HIỆN CƠ QUI CỦA THƯỢNG ĐẾ. VIỆC THỰC HIỆN SỨ MẠNG NẦY ĐỐI VỚI MỘT TÍN ĐỒ CAO ĐÀI ẤY LÀ MỘT LỜI ĐẠI THỆ, mà các con phải tôn trọng bằng mọi giá.
MINH TRIẾT THAY CHO NHỮNG CON NÀO TUY CHƯA NHẬP MÔN VÀO ĐẠO CAO ĐÀI NHƯNG Ý THỨC ĐƯỢC SỨ MẠNG CỦA MỘT TÍN ĐỒ CAO ĐÀI ẤY LÀ SỨ MẠNG CỦA CHÍNH CÁC CON.

Ý THỨC ĐƯỢC CƠ CỦA ĐẠO CAO ĐÀI LÀ CƠ TIẾN HÓA CỦA THIÊN ĐỊA VÀ CŨNG LÀ CƠ TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN CON. Ý THỨC ĐƯỢC LỜI MINH THỆ GIỮ ĐẠO CAO ĐÀI, ẤY LÀ QUI LUẬT TIẾN HÓA SẼ HÀNH XỬ CÁC CON, KHI CÁC CON KHÔNG LO PHỤC VỤ CƠ TIẾN HÓA CỦA LINH HỒN MÌNH ĐỂ ĐI CHO KỊP VỚI CƠ TIẾN HÓA CỦA THIÊN ĐỊA. Đấy con! Mong sao tất cả các con lưu tâm đến những lời nhắn nhủ tha thiết của CHA, để rồi giác ngộ kịp thời, cấp bách lo tu sửa cho kịp ngươn cơ hầu thoát được cuộc đại thanh lọc cuối cùng của Thiên Địa diễn ra sắp đến.

CHA dừng ở đây và ban ơn cho tất cả các con...

NAM MÔ NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ VÔ CỰC ĐẠI THIÊN TÔN.
NAM MÔ CAO ĐÀI TIÊN ÔNG ĐẠI BỒ TÁT MA HA TÁT